Chương 48: (Vô Đề)

Trong triển lãm hôm nay, Lê Duẫn Chi xem như một nhân vật chính nhỏ, phần diễn thuyết của nàng cũng là tiết mục nổi bật. Nhưng Tiêu Thuần và Mộ Dĩ An lại không mấy quan tâm. Lý do rất đơn giản: Mộ Dĩ An không hiểu nhiều về lĩnh vực này, nhiều điều nghe cũng không nắm được tinh túy. Còn Tiêu Thuần thì hoàn toàn không có hứng thú.

Lúc này, lòng nàng đã hướng về nhà Mộ Dĩ An, rất muốn nhanh chóng được nhìn thấy bức tranh kia.

Thế nhưng, đã diễn thì phải diễn cho tròn vai. Phải cung cấp đủ tư liệu cho truyền thông, như vậy mới đạt được hiệu quả khiến Tiêu Vạn Đình thật sự hài lòng. Vừa rồi ba người đã có hình ảnh trò chuyện thân mật, giờ các nàng còn phải tiếp tục đi dạo quanh triển lãm, thể hiện sự hào hứng.

Nếu nói hôm nay đến để xem triển lãm, thì đúng hơn là đến để cho người khác "xem" các nàng.

Mộ Dĩ An những ngày gần đây đã cùng Tiêu Thuần xuất hiện ở nhiều sự kiện, cũng luyện được không ít kỹ năng ứng phó. Nhưng độ "diễn" vẫn chưa đủ sâu. Diễn lâu thì mệt, nhưng nàng vẫn kiên trì nắm tay Tiêu Thuần.

Triển lãm hôm nay không chỉ có tranh, mà còn có điêu khắc và nhiều loại hình nghệ thuật khác. Ban đầu Mộ Dĩ An rất hứng thú, nhưng xem nhiều rồi lại thấy mệt mỏi, mọi thứ bắt đầu trở nên giống nhau.

Ngược lại, Tiêu Thuần càng lúc càng tập trung, thậm chí đi vài bước lại muốn dừng lại ngắm kỹ.

Mộ Dĩ An phát hiện nàng không đi tiếp, đành lùi lại vài bước, đứng bên cạnh nàng.

Thấy Tiêu Thuần đang chăm chú nhìn một bức tượng bán thân, Mộ Dĩ An liếc sang phần giới thiệu bên cạnh — không phải tác phẩm của Lê Duẫn Chi.

"Ngươi thích bức này?" 

Hầu hết các tác phẩm hôm nay đều có thể mua, chỉ là không niêm yết giá.

Tiêu Thuần lắc đầu: 

"Ta đang nghĩ mua vài món mang về làm từ thiện."

"Từ thiện?"

"Mỗi năm trước Tết Âm lịch sẽ có nhiều dạ tiệc từ thiện gửi lời mời. Tiêu thị đương nhiên không thể vắng mặt."

Điểm này Mộ Dĩ An cũng biết. Mỗi năm, các tập đoàn lớn hoặc gia đình giàu có đều quyên góp, và số tiền đó thường trở thành chủ đề nóng, thậm chí còn được xếp hạng để đánh giá "độ tốt" của từng nhà.

"Trực tiếp quyên tiền cũng được mà, sao phải mua tác phẩm nghệ thuật?"

Mộ Dĩ An rất ít khi cùng cha mẹ tham gia những sự kiện như vậy, nên không hiểu rõ.

Tiêu Thuần khẽ thở dài, kiên nhẫn giải thích: 

"Chiêu trò thôi. Nếu dạ tiệc từ thiện chỉ là buổi quyên tiền thì sẽ rất tầm thường. Các gia đình mang đồ ra đấu giá, nhà khác cổ động mua, vừa có giá trị nghệ thuật, vừa có ý nghĩa đóng góp — một công đôi việc."

Mộ Dĩ An ngạc nhiên, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, cuối cùng chỉ thở dài bất lực: 

"Làm từ thiện mà cũng lắm chiêu trò như vậy, đúng là giới nhà giàu."

Tiêu Thuần cong môi, bất đắc dĩ nhưng cũng không thể làm khác.

Dù thấy phiền, nhưng biết Tiêu Thuần đang tìm đồ để đấu giá, Mộ Dĩ An cũng nghiêm túc đi cùng nàng. Thỉnh thoảng nàng đưa ra vài gợi ý, nếu không phù hợp, Tiêu Thuần sẽ giải thích lý do.

Đi một vòng, Mộ Dĩ An học được không ít kiến thức giám định nghệ thuật, so với những gì từng nghe từ Nhan Thanh thì nay đã hiểu sâu hơn nhiều.

Đến khi thật sự rời khỏi triển lãm Vân Lang, trời đã về chiều. Hai người nhanh chóng lên xe, đợi xe chạy được một đoạn, mới thật sự thả lỏng.

Mộ Dĩ An dựa vào ghế, thở nhẹ: 

"Cuối cùng cũng được giải thoát."

---

Tiêu Thuần cầm điện thoại, lướt xem tin tức liên quan đến triển lãm hôm nay, rất hài lòng với kết quả. Cuộc gặp mặt thân thiện với Lê Duẫn Chi, cùng hình ảnh nàng và Mộ Dĩ An như hình với bóng, gần như đã đi hết toàn bộ triển lãm. Có không ít ảnh chụp hai người đứng trước các tác phẩm, trò chuyện thân mật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!