Chương 27: (Vô Đề)

Dù đêm nay không phải là buổi tiệc chính thức bàn chuyện làm ăn, nhưng Lưu Duyên Kỳ chủ động tìm đến, Tiêu Thuần cũng không tiện từ chối thẳng thừng. Dù sao hai nhà cũng thật sự đang có ý định hợp tác.

Muốn nói chuyện làm ăn chi tiết thì tất nhiên sẽ liên quan đến tình hình cụ thể của công ty. Mộ Dĩ An tuy chưa từng tham gia vào lĩnh vực kinh doanh, nhưng cũng hiểu quy tắc. Có những chuyện, nàng nên tránh mặt.

Nàng nhẹ giọng nói với Tiêu Thuần: 

"Ta đi bên cạnh tìm chút đồ ăn."

Cách đó không xa có bàn điểm tâm và mâm trái cây, đúng là rất ít người để ý đến.

Thấy Mộ Dĩ An chủ động tránh đi, Lưu Duyên Kỳ cười cảm kích, nói với Tiêu Thuần: 

"Sẽ không mất nhiều thời gian đâu, chỉ mười mấy phút thôi."

Thấy hắn nói vậy, Tiêu Thuần nhìn Mộ Dĩ An: 

"Ta sẽ quay lại nhanh thôi."

Sau đó, nàng cùng Lưu Duyên Kỳ rời đi.

Lưu Duyên Kỳ liếc mắt nhìn Mộ Dĩ An, thấy nàng quả nhiên tự đi tìm đồ ăn, lại nghĩ đến thái độ do dự của Tiêu Thuần lúc trước, nửa đùa nửa thật: 

"Lúc đầu còn tưởng chỉ là tin đồn, không ngờ ngươi lại thật sự để tâm đến tiểu tình nhân."

Tiêu Thuần liếc hắn một cái: 

"Nàng là người ta mời đến, quan tâm một chút thì có gì sai?"

Lưu Duyên Kỳ lại cười: 

"Sau này ngươi cứ dẫn nàng theo nhiều hơn, quen biết rộng rồi thì không cần ngươi phải trông chừng mãi."

Tiêu Thuần chỉ liếc hắn, không đáp.

Đám thiếu gia này cả ngày chẳng làm gì ra hồn, dựa vào gia thế mà đi khắp nơi tán tỉnh. Mỗi lần nói chuyện đều chỉ xoay quanh chuyện hẹn hò, trong đầu ngoài chuyện yêu đương thì chẳng có gì khác. Việc Lưu Duyên Kỳ chủ động nói chuyện làm ăn hôm nay, đúng là hiếm thấy.

Muốn bàn chuyện nghiêm túc thì cần nơi yên tĩnh, không bị quấy rầy. Nhưng hướng đi của Lưu Duyên Kỳ rõ ràng là dẫn về phòng nghỉ. Từ sảnh tiệc đi đến đó mất gần mười phút, cộng thêm thời gian trò chuyện, đi về cũng mất hơn nửa tiếng.

Tiêu Thuần cảm thấy có gì đó không ổn, liền gọi hắn lại: 

"Nếu không phải nội dung đặc biệt quan trọng, chúng ta quay lại hành lang nói cũng được."

Nơi này thường xuyên tổ chức tiệc, họ đều là khách quen, rất quen thuộc không gian. Hành lang là một lối đi dài trong suốt, cách âm tốt, có thể nhìn thấy người xung quanh. Ai đến sau cũng sẽ biết bên trong đã có người, cơ bản sẽ không bị làm phiền.

Khóe miệng Lưu Duyên Kỳ giật giật, xấu hổ nói: 

"Đã đi gần tới nơi rồi, quay lại hành lang cũng mất thời gian như nhau."

Từ đây quay lại hành lang chỉ mất ba phút, rõ ràng không giống như hắn nói. 

"Thời gian của ta có hạn, dù chỉ vài phút cũng là khác biệt."

Sợ Tiêu Thuần nổi giận, Lưu Duyên Kỳ đành phải thuận theo. Tiêu Thuần bình thường không hay tỏ vẻ lạnh lùng, ở Tiêu thị đối xử với đồng nghiệp và nhân viên khá thân thiện. Nhưng nàng luôn mang theo cảm giác xa cách, khiến người khác khó tiếp cận.

Đặc biệt là khi tiếp xúc với những người như hắn, cảm giác xa cách càng rõ rệt, như có một lớp kính trong suốt ngăn cách, lời nói và hành động đều không thể chạm tới.

"Được rồi, vậy chúng ta quay lại hành lang." 

Lưu Duyên Kỳ vội đổi hướng, quay về phía hành lang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!