"Ta cần một người ở bên cạnh, giúp ta chia sẻ một chút áp lực." Tiêu Thuần nhìn Mộ Dĩ An, bình thản nói. "Áp lực bị thúc ép kết hôn."
Nàng nhìn thẳng vào mắt đối phương, giải thích thêm: "Ta rất yên tâm về nhân cách của ngươi. Hơn nữa… sống cùng ngươi cũng khá dễ chịu."
Mộ Dĩ An hơi sững người, nhưng không quá ngạc nhiên. Nàng chỉ thấy tò mò: với điều kiện như Tiêu Thuần, sao lại cần một người giả làm người yêu để đối phó?
"Ngươi không nghĩ đến chuyện kết hôn sao?"
"Không có ý định đó." Tiêu Thuần trả lời dứt khoát, chắc chắn.
Mộ Dĩ An khẽ nhíu mày, thầm so sánh điều kiện của mình với yêu cầu của nhà họ Tiêu. Với một gia đình danh giá như vậy, e là nàng không vượt qua nổi cửa ải của các bậc trưởng bối.
Nàng khó xử nhìn Tiêu Thuần:
"Không phải ta không muốn giúp ngươi, nhưng ngươi cũng biết tình hình nhà ta. Ta không phải là người xuất sắc gì, nếu ngươi cần một người có thể khiến gia đình hài lòng, thì nên chọn người khác."
Tiêu Thuần không hề lo lắng, thậm chí còn động viên:
"Ngươi không cần tự đánh giá thấp mình. Ngươi có những điểm mạnh riêng."
Mộ Dĩ An lộ vẻ không tin, hơi cau mày:
"Ví dụ?"
"Ví dụ như ông ngoại ngươi từng có giao tình với gia gia của ta. Gia gia ta rất quý ông ấy — đó là một lợi thế bẩm sinh."
Ánh mắt Tiêu Thuần lướt qua gương mặt Mộ Dĩ An, nửa đùa nửa thật:
"Thêm nữa, ngươi cũng khá xinh. Là kiểu người mà gia đình ta thích."
"Còn chuyện nhà ngươi, kinh doanh thì lúc nào cũng có rủi ro. Mà công ty cũng đâu phải do ngươi điều hành, nói cho đúng thì chẳng liên quan gì nhiều đến ngươi."
Mộ Dĩ An cười gượng:
"Không ngờ trong mắt ngươi, ta lại có nhiều ưu điểm như vậy."
Tiêu Thuần nhếch môi:
"Ta sẽ không để ngươi giúp mà không có gì đền đáp. Hiệp ước sẽ kéo dài khoảng một năm rưỡi, thù lao chắc chắn sẽ khiến ngươi hài lòng.
Về dự án nhà nghỉ dưỡng mà ngươi từng nói, ta không thể ưu đãi đặc biệt hay bán phá giá. Nhưng sau khi ngươi nhận được tiền thù lao, vấn đề giá cả sẽ dễ giải quyết hơn."
Quả nhiên, khi nhắc đến nhà nghỉ dưỡng, sắc mặt Mộ Dĩ An thay đổi rõ rệt.
Tiêu Thuần lần này tự tin hơn trước. Nếu Mộ Dĩ An thật sự muốn có nhà nghỉ dưỡng, khả năng nàng đồng ý là rất cao.
Tuy nhiên, Mộ Dĩ An suy nghĩ hơi lâu. Dù Tiêu Thuần kiên nhẫn chờ, nhưng thời gian kéo dài vẫn khiến người ta lo lắng.
"Ta cần một người hợp tác. Ngươi cần tiền để mua nhà nghỉ dưỡng. Chúng ta đều có nhu cầu — đây là hợp tác đôi bên cùng có lợi."
Không rõ là do lời nói của Tiêu Thuần tác động hay Mộ Dĩ An đã tự quyết định, nàng l**m môi, nói:
"Ta đúng là rất cần tiền. Nhưng ta không chỉ vì tiền."
Tiêu Thuần tưởng nàng sẽ đưa thêm điều kiện. Về vật chất, nàng có thể linh hoạt, chỉ lo Mộ Dĩ An muốn nhiều hơn thế. Dù vậy, nàng vẫn giữ nụ cười nhẹ, chờ xem Mộ Dĩ An sẽ nói gì tiếp.
"Coi như ta đền đáp ngươi."
Tiêu Thuần hơi bất ngờ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!