Mộ Dĩ An không chỉ một lần nhắc nhở Tiêu Thuần chú ý đến sức khỏe. Tiêu Thuần bỗng nhớ lại lần nàng đến quán bar để bàn chuyện nhà nghỉ dưỡng, khi ấy Mộ Dĩ An cũng từng nói một câu tương tự.
Dù chỉ là một lời nhắc đơn giản, mỗi lần nghe, lòng Tiêu Thuần lại khẽ rung động. Có lẽ vì lời nói ấy quá chân thành, hoặc vì đã quá lâu rồi không có ai quan tâm đến nàng từ những điều nhỏ nhặt như thế.
Tiêu Thuần không phải kiểu người dễ bộc lộ cảm xúc. Từ khi tốt nghiệp và bước vào Tiêu thị, nàng càng học cách giữ lại vài phần, không vội vàng để lộ quân bài, tránh mất quyền chủ động. Dù trong lòng đã bị lời nói của Mộ Dĩ An chạm đến, gương mặt nàng vẫn giữ vẻ bình thản.
Nàng chỉ hơi mỉm cười, dùng giọng điệu lơ đễnh hỏi:
"Ngươi thế nào nói tới nói lui, luôn là câu này?"
"Câu nào cơ?" Mộ Dĩ An hơi sững lại, rồi kịp hiểu:
"Ngươi nói chuyện ta bảo ngươi ít uống rượu à? Ai bảo ngươi thích uống làm gì. Nếu ngươi thích uống sữa tươi thì ta mặc kệ."
"Ồ? Ngươi còn muốn quản ta?"
Mộ Dĩ An lập tức xua tay:
"Không dám không dám. Ta cũng không dư tinh lực như vậy, quản mẹ ta đã đủ mệt rồi."
Vốn chỉ là đùa một chút, không ngờ Mộ Dĩ An lại đem nàng so với mẹ mình. Tiêu Thuần nhất thời không biết nên giận hay nên cười.
Trò đùa này cũng không quá buồn cười, Tiêu Thuần không tiếp tục nữa. Nàng rót cho mình một chén trà, ung dung thưởng thức.
"Trà này không giống trước đó?"
"Đúng rồi, sau bữa ăn thì nên uống loại giúp tiêu hóa."
Tiêu Thuần uống một ngụm, quả thật rất dễ chịu:
"Trước đó ngươi còn nói chỉ biết chút da lông, xem ra là khiêm tốn."
Không rõ là do ăn quá no hay vì cả ngày di chuyển từ Hải Thành đến Ninh Ngư trấn quá mệt, Tiêu Thuần chưa đến chín giờ đã thấy rã rời.
Mộ Dĩ An thấy vậy, khuyên nàng về phòng nghỉ:
"Lầu ba có phòng trống, ngươi cứ chọn tùy ý. Mệt thì nghỉ sớm một chút."
Lầu hai cũng có vài phòng, nhưng Mộ Dĩ An không muốn Tiêu Thuần và bảo tiêu của nàng ở cùng tầng. Dù không giữ được cả căn nhà, giữ được một tầng cũng là tốt rồi.
Tiêu Thuần đứng dậy, thấy Mộ Dĩ An vẫn nằm nhàn nhã trên ghế mây:
"Ngươi không về phòng?"
"Còn sớm, bình thường giờ này ta mới vừa về."
Tiêu Thuần nhớ lại lúc chập tối, khi Mộ Dĩ An trò chuyện với mấy dì hàng xóm:
"Ngươi bình thường có lịch trình cố định à?"
Mộ Dĩ An nhẹ nhàng quạt tay:
"Cũng không hẳn là lịch trình, chỉ là nhiều lần thì thành thói quen."
Nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Thuần, cười nói:
"Ngày mai ta dẫn ngươi đi."
Tiêu Thuần mấp máy môi, nhưng lại bị nụ cười của Mộ Dĩ An làm cho không thể từ chối. Cuối cùng nàng chỉ để lại một câu rồi quay về phòng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!