Chương 8: (Vô Đề)

Sốt cao kéo dài một buổi tối, ban ngày vất vả lắm mới hạ được chút ít.

Trình Húc bảo giúp việc nấu cháo, nhưng tôi không có khẩu vị nên không ăn nổi.

Đến chiều anh về nhà một chuyến, thấy tôi vẫn nằm trên giường thì hỏi:

"Khá hơn chút nào chưa?"

Khá hơn rồi. Tôi ho khan hai tiếng, lại hỏi:

"Mèo con đâu, nó thế nào rồi?"

Anh mở di động cho tôi xem video mèo con ngoan ngoãn uống sữa:

"Nó không sao, bây giờ vẫn đang ở bệnh viện thú cưng."

Tôi yên lòng: May quá.

Tôi còn muốn nhìn thêm vài lần nhưng Trình Húc đã nhấn nút tắt máy:

"Đừng xem nữa, nghỉ ngơi thêm một chút đi."

Khi thấy thức ăn còn nguyên vẹn, anh hỏi tôi: Chưa ăn cơm à?

Tôi lắc đầu:

"Buổi trưa không thấy ngon miệng."

Thu Vũ Miên Miên

"Một ngày không ăn gì?" Trình Húc nhíu mày:

"Vậy bây giờ ăn nổi không?"

Tôi cảm thấy mình đã khá hơn một chút nên gật đầu: Có.

Trình Húc đại phát từ bi bưng cháo tới cho tôi, rồi đặt trên tủ đầu giường.

Anh nói: Ăn đi.

Tôi: Được.

Sau đó chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ, im lặng nhìn nhau ba phút.

Trình Húc: ?

Tôi muốn ăn.

Nhưng hệ thống nói rằng, Lâm Thính, một thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, khi bị bệnh rất yếu ớt nên cần người đút cho ăn.

Tôi không muốn bị trừng phạt nữa nên đành phải kiên trì nói:

"Tay của tôi không động đậy nổi."

... Vẻ mặt Trình Húc trở nên trống rỗng:

"Không giống suy nghĩ của tôi đấy chứ?"

Tôi gật đầu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!