Chương 6: (Vô Đề)

Trình Húc quay người muốn đi, tôi bật người bắt được anh.

Cầu xin anh! Tôi khóc không ra nước mắt:

"Đời này tôi sẽ làm trâu làm ngựa, nhất định sẽ báo đáp anh!"

Chị nhân viên bán hàng vô cùng nhiệt tình đến gần:

"Thưa quý khách, ánh mắt của cô thật tốt, đây là khoản đặt cọc, thành phố chúng ta tổng cộng chỉ có ba cái, đây là cái cuối cùng rồi!"

Thì ra là phiên bản giới hạn, khó trách phải gần bảy con số.

Đi thôi. Trình Húc không để ý tới tôi, cầm túi đã được nhân viên đóng gói, đi ra cửa.

Thu Vũ Miên Miên

Để lại một mình tôi đứng đối diện với túi da cá sấu màu hồng kia như pho tượng.

Nhân viên nhiệt tình nói:

"Quý khách thấy thế nào? Thích thì lấy đi!"

Tôi giả bộ thản nhiên:

"Không có việc gì, cô không cần lo cho tôi, tôi tự mình xem được."

Tôi đứng tới mười phút sau, nhân viên bán hàng lại tới:

"Quý khách vẫn còn đang suy nghĩ sao?"

Cũng không có gì, tâm sự lớn nhất của tôi chính là nghèo.

Phạt đứng hai mươi phút, bên cạnh tôi lại có một người đi tới.

Tôi tưởng lại là nhân viên bán hàng:

"Cô à, có thể để tôi nhìn thêm một lúc không?"

Không ngờ là giọng Trình Húc truyền đến:

"Nhìn 20 phút rồi mà còn chưa đủ à?"

Không phải không đủ, mà là quá đủ rồi.

Tôi cảm thấy hai chân mình sắp cứng ngắc như gỗ, nhưng vẫn không thể cử động được, chỉ có thể giương mắt mong chờ nhìn Trình Húc.

Ngay sau đó, Trình Húc lấy từ trong túi ra một tấm thẻ đen, đưa cho nhân viên quầy:

"Làm phiền cô gói giúp tôi cái này lại."

Anh vừa dứt lời, chân của tôi đã khôi phục bình thường.

Tôi cầm chiếc túi xách đã được đóng gói đi theo phía sau anh:

"Trình Húc, anh thật tốt, sao anh lại tốt như vậy?"

Bớt nịnh nọt đi.

Anh cũng không quay đầu lại:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!