Trịnh Gia Hòa ăn cơm xong cũng không trở về công ty, nhưng cũng không đi bệnh viện.
Cha gửi tin nhắn cho hắn, kêu hắn không cần tới bệnh viện, hắn cũng sẽ không đi qua để bị chướng mắt…. hắn mang theo Cố Ngôn Tử, trở về nhà sớm.
Hai người cùng nhất chí không nói tới Trương Đình Nghiêm, Cố Ngôn Tử nói: "Em đánh đàn cho anh nghe?"
Trịnh Gia Hòa gật đầu.
Lúc trước Trịnh Gia Hòa đưa đàn dương cầm cho Cố Ngôn Tử, nhưng Cố Ngôn Tử cũng bận rộn, kỳ thật cũng không đàn được bao nhiêu lần.
Hiện tại, hắn ngồi ở trước đàn dương cầm, còn nghiêm túc đàn lên.
Hắn không đàn những khúc khó, mà đàn một khúc lúc hắn mới vừa học luyện tập qua vô số lần.
Khúc đàn này lúc luyện tập làn điệu rất vui vẻ, khiến cho tâm tình người nghe sung sướng… Cố Ngôn Tử đàn, lòng mình liền yên tĩnh lại, trên mặt Trịnh Gia Hòa, cũng lộ ra ý cười.
Chờ Cố Ngôn Tử đàn xong, Trịnh Gia Hòa nói: "anh cũng đàn cho em một khúc?
"Cố Ngôn Tử đồng ý, Trịnh Gia Hòa ngồi trước đàn dương cầm, đàn một bản thật khó. Cố Ngôn Tử:"…
"trình độ của Trịnh Gia Hòa, cao hơn hắn! Một khúc chấm dứt, Cố Ngôn Tử nói:"Không nghĩ tới anh lại có thể đàn tốt như vậy…."
"Mẹ anh rất thích đàn dương cầm, anh từ nhỏ đã theo bà học, cũng học được một chút." Trịnh Gia Hòa nói.
"Bác gái thật là đa tài đa nghệ."
"Đúng vậy….
"Trịnh Gia Hòa hít sâu một hơi, đột nhiên liền bình thường trở lại. Lúc hắn mới biết được thân phận của Trương Đình Nghiêm, ít nhiều cũng không được tự nhiên, hiện tại cũng đã bình thường trở lại."Chúng ta đi tắm rửa?
"Cố Ngôn Tử nhìn thấy Trịnh Gia Hòa tươi cười, ở khóe miệng Trịnh Gia Hòa hôn một cái. Có đôi khi lăn giường một chút, tâm tình lập tức sẽ tốt lên. Đương nhiên, hắn nói như vậy, chủ yếu là bởi vì tươi cười của Trịnh Gia Hòa thật mê hoặc…."Được." Trịnh Gia Hòa cười đồng ý, từ từ đi vào phòng tắm…. thế nhưng chờ hai người lên giường rồi, hắn lập tức cũng sáp lại….
Trịnh Kiến Quân đột nhiên gặp chuyện không may, điều này làm cho quản lý cấp cao của tập đoàn Minh Lợi lo lắng, nhưng bọn họ cũng không lo lắng lâu lắm.
Ngày hôm sau, Trịnh Gia Hòa liền theo lẽ thường vào công ty.
Hôm nay mười lăm tháng giêng, cổ đông của công ty được mời dự họp, Trịnh Kiến Quân tinh thần phấn chấn tham dự, sau đó liền đem tất cả cổ phần của công ty cho Trịnh Gia Hòa.
Việc này ngày hôm sau liền lên tin tức, Cố Ngôn Tử liên quan cũng bị nhắc tới liên tục, trên QQ lại có thêm rất nhiều fan, dù sao hiện tại tất cả mọi người đều biết hắn là bạn đời của Trịnh Gia Hòa.
Đại cương kịch bản mới của hắn đã xong liền gửi cho nhân viên của mình viết, mà chính hắn…. bộ phim hắn hợp tác với Chu đạo sắp quay, hắn rất bận rộn.
Bởi vì tin nhắn và bình luận rất nhiều, sau đó, Cố Ngôn Tử liền lười xem QQ, mà bận rộn chuyện của mình.
Lúc năm mới, Chu đạo cùng người đại diện của hắn Kim Uân đi nước ngoài, sang năm mới mới trở về, sau khi về, Kim Uân liền gọi điện thoại giải thích với Cố Ngôn Tử, nói chuyện trên mạng lúc trước, hắn cũng thấy, nhưng bởi vì lo lắng tình huống của Chu đạo sẽ chuyến biến xấu, hắn không để cho Chu đạo biết, cũng không giúp Cố Ngôn Tử nói chuyện.
Cố Ngôn Tử cũng không cảm thấy sao cả.
Lúc ấy hắn cũng không cần người khác giúp đỡ, Kim Uân cũng không giúp hắn được cái gì, hơn nữa tình huống của Chu đạo… quả thật cũng không thể để cho Chu đạo tiếp xúc quá nhiều với cảm xúc tiêu cực.
Lúc trước đoàn phim đã chuẩn bị, cũng đã có đủ tài chính, lại có bảng hiệu của Chu đạo và Cố Ngôn Tử, rất nhanh liền chuẩn bị xong, kết tiếp là chọn diễn viên.
Cũng chính là lúc này, Cố Ngôn Tử rốt cục một lần nữa gặp mặt được Chu đạo.
Chu đạo ở trên mạng lời lẽ sắc bén lúc nhìn thấy Cố Ngôn Tử có hơi ngơ ngác, qua hồi lâu, mới nói một câu: "Chúc mừng."
"Cùng vui cùng vui."
Cố Ngôn Tử cười nói, hắn biết Chu đạo chúc mừng chính là chuyện mình và Trịnh Gia Hòa ở bên nhau: "sắc mặt của Chu đạo rất tốt, ở nước ngoài chơi rất vui vẻ phải không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!