"Cố Ngôn Tử! em có ý gì?" Bành Tĩnh Hoằng chạy tới trước mặt Cố Ngôn Tử.
Hắn vẫn là người thực chú trọng hình tượng bản thân, nhưng hiện tại bộ dạng rất lôi thôi.
Trên người hắn là bộ tây trang mặc đính hôn ngày hôm qua đã có chút nhăn, trong mắt đầy tơ máu, khuôn mặt bởi vì thức đêm cũng đầy mệt mỏi.
Cố Ngôn Tử nhìn Bành Tĩnh Hoằng như vậy, hơi hốt hoảng.
Hắn biết, Bành Tĩnh Hoằng thương hắn. cũng bởi vì như vậy, năm đó hắn mới đi vào ngõ cụt.
Chỉ là, Bành Tĩnh Hoằng thương hắn, lại càng yêu bản thân hơn, trong đoạn tình cảm này, cũng chưa bao giờ tự hỏi bản thân mình.
Cố Ngôn Tử nhìn Bành Tĩnh Hoằng, đột nhiên nở nụ cười.
"Cố Ngôn Tử, em theo anh trở về!" Bành Tĩnh Hoằng nhìn thấy Cố Ngôn Tử cười, tựa như một con sư tử bị chọc giận, bước nhanh tới chỗ Cố Ngôn Tử.
Ngày hôm qua Trịnh Gia Hòa cũng đoán được một chút, hiện tại nhìn Bành Tĩnh Hoằng như vậy, còn có gì không rõ ràng nữa?
Mấy năm trước hắn biết Cố Ngôn Tử bỏ nhà ra đi, cũng thấy kỳ quái, không hiểu Cố Ngôn Tử sao phải làm như vậy—
- cha mẹ Cố Ngôn Tử tuy rằng nghiêm khắc với hắn, nhưng Cố Ngôn Tử cũng không nên vì chút chuyện này, mà bỏ nhà ra đi vài năm không quay về.
Mà nếu nói như vậy…. cũng không có gì kỳ quái.
Thích nam nhân, không được người nhà chấp nhận, vì thế bỏ nhà ra đi….
Trịnh Gia Hòa nháy mắt suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, lúc này nhìn thấy bộ dạng nổi giận của Bành Tĩnh Hoằng, liền tiến lên đứng trước mặt Cố Ngôn Tử.
Trợ lý còn chưa điều tra rõ tình huống của Cố Ngôn Tử, hắn không biết Cố Ngôn Tử cùng người này xảy ra chuyện gì, nhưng Cố Ngôn Tử là vãn bối của hắn, hắn nên che chở.
Động tác của Trịnh Gia Hòa rất nhanh, nhưng động tác của Cố Ngôn Tử cũng không chậm, khi Trịnh Gia Hòa đứng trước mặt hắn, Cố Ngôn Tử liền nhanh chóng chạy lên phía trước, chắn trước mặt Trịnh Gia Hòa.
Thân thể chú Trịnh không tốt, hắn không thể để cho chú Trịnh đối mặt với Bành Tĩnh Hoằng?
Bành Tĩnh Hoằng nhìn thấy một màn này, lại càng tức giận, hắn nắm lấy tay Cố Ngôn Tử, liền kéo ra ngoài: "Theo anh trở về!"
"Anh buông tay!
"Cố Ngôn Tử trực tiếp đá Bành Tĩnh Hoằng một cái. Đùi Bành Tĩnh Hoằng bị đá trúng, ăn đau nên thả tay, không dám tin nhìn Cố Ngôn Tử. Cố Ngôn Tử cười cười:"Bành Tĩnh Hoằng, chúng ta chia tay rồi, tôi và anh đã không còn quan hệ gì nữa."
"Chúng ta khi nào thì chia tay!"
Bành Tĩnh Hoằng cả giận nói.
"Anh không nhận điện thoại của tôi, không nhận tin nhắn của tôi trốn tránh tôi, xoay người còn đính hôn với người khác… hiện tại anh nói với tôi chúng ta không chia tay sao?
"Cố Ngôn Tử buồn cười nhìn Bành Tĩnh Hoằng. Đời trước sau khi hắn trở về nhà, nghĩ lại những chuyện đã qua, cuối cùng hối hận không phải vì yêu Bành Tĩnh Hoằng, mà là hắn không sớm chia tay với Bành Tĩnh Hoằng."Anh là có nguyên do!"
Bành Tĩnh Hoằng cả giận nói.
"Nguyên do gì? Anh dám nói anh không ngủ với Khương Tú sao?" Cố Ngôn Tử tựa tiếu phi tiếu nhìn Bành Tĩnh Hoằng.
Đời trước phát hiện Bành Tĩnh Hoằng ở bên ngoài…, lúc ấy cũng cãi nhau to nhất với Bành Tĩnh Hoằng, Khương Tú đã sinh con cho Bành Tĩnh Hoằng, từng tìm đến hắn, nói với hắn không ít chuyện, trong đó có chuyện trước khi cô ta cùng Bành Tĩnh Hoằng đính hôn, cũng xảy ra loại quan hệ vượt rào này.
Bành Tĩnh Hoằng không thích phụ nữ, hắn biết xảy ra chuyện như vậy hơn phân nửa là Khương Tú động tay chân, nhưng cho dù như vậy, hắn cũng rất ghê tởm.
Khương Tú thích Bành Tĩnh Hoằng, điểm này lúc hắn quen biết Bành Tĩnh Hoằng không bao lâu liền nhận ra, cũng nhắc nhở Bành Tĩnh Hoằng, kết quả, Bành Tĩnh Hoằng vẫn thân thiết với Khương Tú, không chỉ tạo cơ hội cho Khương Tú động tay chân, sau khi mọi chuyện xảy ra, còn cảm thấy Khương Tú là một bông hoa sen trắng thuần khiết, sau đó cùng Khương Tú "hiệp nghị kết hôn".
Hắn đã từng, bởi vì biết Bành Tĩnh Hoằng không thích phụ nữ, sau khi Bành Tĩnh Hoằng cùng Khương Tú đính hôn, cũng thực đồng tình với Khương Tú, khuyên Khương Tú không cần treo ở trên người Bành Tĩnh Hoằng mà nên đi tìm người đàn ông cũng yêu cô ta….
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!