Mẹ Trịnh vẫn thích trồng hoa.
Lúc bà còn trẻ, thích loại hoa rất ít gặp, thậm chí từng trồng ra loại danh phẩm khó gặp, nhưng hiện tại lớn tuổi, bà cũng không đồng ý phí nhiều tâm tư cho những thứ này, thậm chí còn bắt đầu trồng một ít rau dưa.
Dây mướp leo lên cái giá, sau đó nở hoa kết quả nhìn thật đáng yêu, cà chua màu đỏ cũng khiến người ta thấy thực vui vẻ, bà đem mấy cây ớt chỉ thiên đặt vào trong chậu cây tinh xảo, để cho người ta thấy còn tưởng là loại cây quý báu gì.
Nửa buổi sáng, mẹ Trịnh đội mũ che nắng cầm bình nước vẩy nước, ở trong nhà kính trồng hoa của mình đã lâu, mới từ từ đi xuống dưới.
Mà dưới lầu, cha Trịnh đang cùng người ta đánh cờ.
Mấy năm trước cha Trịnh cũng không chơi cờ vây, sau đó lại về hưu, mới tìm thầy đến dạy hắn.
Kỳ nghệ của hắn không được tốt lắm, chơi cờ cũng không theo đuổi thắng thua, cũng chỉ lấy để giết thời gian, luyện tập đầu óc, thật cũng thích ý.
Nhìn thấy vợ đi xuống, hắn liền cười nói: "Chi Chi nhanh tới xem, anh sắp thắng rồi."
Mẹ Trịnh họ Tần, tên là Chi Chi, nhà bà có nguồn gốc nho học, cầm kỳ thư họa đều là học từ nhỏ, lúc này nhìn thoáng qua, liền cười nói:
"Cũng không nhất định…. Thế nhưng anh quả thật có thể thắng." ngồi đối diện chồng bà mà là bà, xác định vững chắc không thắng được, nhưng lúc này cùng cha Trịnh chơi cờ cũng giống như cha Trịnh chơi cờ giở, chồng bà có khả năng có thể thắng.
Quả nhiên lại hạ thêm vài bước, mắt thấy trên bàn cờ đều bị cha Trịnh chiếm, người chơi cờ với cha Trịnh trực tiếp ném quân cờ nhận thua, lại nói: "Chúng ta lại chơi thêm lần nữa!"
"Không được." cha Trịnh nói.
"Sao lại không được?" người nọ nhíu mày.
"Tôi phải đi ăn cơm, chơi cờ vây rất tốn thời gian. Nếu không chúng ta chơi cờ năm quân?" cha Trịnh đề nghị.
"Cờ năm quân thì có ý tứ gì!" người chơi cờ với cha Trịnh bất mãn, mà lúc này, có xe từ bên ngoài tiến vào.
"Xe kia là tới nhà anh, nhà anh có người tới. » người chơi cờ với cha Trịnh nói với cha Trịnh: "Quên đi quên đi, ngày mai tôi lại tìm anh chơi cờ."
"Tôi đi nhìn xem."
Cha Trịnh đứng lên, đi tới bên ngoài, sau đó liền nhìn thấy vợ của mình đã muốn nói chuyện với người tới.
Mà người tới….
Đó không phải là Cố gia Cố Tề Chấn và vợ Tô Thịnh Nam sao?
Cha Cố không khác lắm là cha Trịnh nhìn từ nhỏ tới lớn, trước kia cha Trịnh ở trước mặt cha Cố vẫn luôn ra vẻ, nhưng lúc này….
Nghĩ tới con trai mình coi trọng con nhà người ta, hắn ra vẻ không nổi nữa, còn hơi giả dối.
Thế nhưng cha Trịnh tốt xấu gì là người thấy qua cảnh đời, tuy rằng chột dạ, trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài, nhưng thật ra mẹ Trịnh hơi không giấu được.
Nhưng cha Cố mẹ Cố cũng không chú ý tới, bọn họ cũng chột dạ.
Ngày hôm qua bọn họ nghe con bọn họ kể lại, hỏi hắn cùng Trịnh Gia Hòa là xảy ra chuyện gì, mà dựa theo cách nói của con bọn họ, hắn đã sớm thích Trịnh Gia Hòa, sau khi gặp lại liền ở bên Trịnh Gia Hòa…
"Dì Tần, chú Trịnh."
Cha Cố rối rắm trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là gọi chú.
"Tiểu Cố, tiểu Tô, các người đến thành phố B sao?" mẹ Trịnh cười hỏi.
"Đúng vậy, đến coi Ngôn Tử." Cha Cố nói.
"Vậy hai người nhìn thấy Ngôn Tử chưa?" mẹ Trịnh hỏi: "Ngôn Tử sao không tới đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!