Trịnh Gia Hòa cũng không nói gì nhìn Cố Ngôn Tử.
Tuổi hắn so với Cố Ngôn Tử quả thật lớn hơn một chút, nhưng hiện tại chỉ hơn ba mươi tuổi, đúng là thời điểm tuổi trẻ khỏe mạnh… đỡ?
Cho nên, lúc trước Cố Ngôn Tử kéo hắn…. kỳ thật không phải kéo, mà là đỡ?
Trách không được hắn cảm thấy lạ.
Cố Ngôn Tử lập tức cưới cười lấy lòng với hắn, đồng thời nhanh chóng nghĩ ra một lý do: "Chú Trịnh, cháu chỉ là muốn biểu đạt một chút tình cảm cung kính đối với chú."
Nụ cười này của Cố Ngôn Tử má lúm đồng tiền liền hiện ra, Trịnh Gia Hòa thấy bộ dạng gặp may mà con khoe mẽ của hắn, cũng không so đo:
"Không cần cậu đỡ, tôi tự mình đi nghỉ ngơi. Phòng bên cạnh không có ai ở, buổi tối cậu có thể ở nơi đó."
Ở khách sạn An Hoa hắn để lại cho mình một cái phòng xép, có hai buồng hai phòng hai nhà vệ sinh thêm một phòng để quần áo mà một cái phòng bếp mở, nơi ở rất lớn, Cố Ngôn Tử ở còn dư dả.
"Được.
"Cố Ngôn Tử gật đầu, cho dù không gặp được Trịnh Gia Hòa, hắn cũng tính toán đêm nay thuê một phòng ở đây ngủ, hiện tại ở cùng Trịnh Gia Hòa, vậy thì không thể tốt hơn. Nhìn thấy Cố Ngôn Tử đồng ý, Trịnh Gia Hòa lại nói:"Tôi kêu trợ lý của tôi mua quần áo cho cậu, cậu bình thường mặc loại nào?
"Cố Ngôn Tử lập tức báo ra loại, số đo và thương hiệu quần áo mà mình thường mặc. Báo xong, hắn mới ý thức được mình đã báo một thương hiệu mà trước khi mình sống lại thường mặc, quần áo của thương hiệu này cũng không rẻ. Thế nhưng Trịnh Gia Hòa cũng không thiếu chút tiền này…. Trịnh Gia Hòa gọi điện thoại cho trợ lý, kêu trợ lý đem quần áo lại đây, sau đó nói:"Cậu ở chỗ này chờ cậu ta một chút, tôi đi rửa mặt."
"Chú Trịnh chú mau đi đi, nghỉ ngơi sớm chút."
Cố Ngôn Tử lại tươi cười với Trịnh Gia Hòa, cố gắng giả vờ ngoan ngoãn.
Trưởng bối…. bình thường đều thích đứa nhỏ ngoan ngoãn.
Trịnh Gia Hòa cũng trở về phòng mình.
Nếu là trước kia, hắn sẽ không nhiệt tình tiếp đón người khác như vậy, mà trực tiếp về phòng mình, nhưng những hành vi hôm nay của Cố Ngôn Tử quá mức khác thường.
Cố Ngôn Tử bỏ nhà ra đi đã bốn năm, bốn năm này tuy rằng mỗi tháng đều báo bình an về nhà, nhưng vẫn kiên cường không về nhà, trốn rất kín đáo, một chút dấu hiệu chịu thua cũng không có.
Nhưng hôm nay thì sao?
Tư thái đối với hắn giống như đối với trưởng bối không nói, thế mà lại đồng ý liên hệ với người nhà.
Tuy nói hắn thấy phương thức lấy lòng này rất lạ, nhưng Cố Ngôn Tử là đại thiếu gia, không thể yêu cầu cao với hắn.
Hắn…. có phải ở bên ngoài có ủy khuất gì cần mình giúp đỡ?
Trịnh Gia Hòa đi vào trong phòng, liền gọi điện thoại cho trợ lý của mình, kêu hắn tới chỗ quản lý khách sạn nhìn xem, nghĩ cách biết rõ vài năm này Cố Ngôn Tử đã làm gì, lúc trước bị ai bắt nạt.
Mà hắn vừa cúp điện thoại, cha Cố liền gọi điện thoại tới.
Lúc trước nói chuyện với Cố Ngôn Tử, cha Cố chỉ là dạy dỗ một chút. Hiện tại là Trịnh Gia Hòa nhận điện thoại, sau đó lại biết được Cố Ngôn Tử không ở bên cạnh, hắn mới mềm giọng lại, không chỉ có nhờ Trịnh Gia Hòa chăm sóc Cố Ngôn Tử một chút, còn cảm ơn hắn lần nữa.
"Anh Cố yên tâm, tôi sẽ để ý Ngôn Tử, nhất định không để nó chịu ủy khuất." Trịnh Gia Hòa cũng đồng ý, nhưng không nói hôm nay Cố Ngôn Tử khác thường.
Hắn tính toán biết rõ mọi chuyện trước, sau đó sẽ quyết định có nên nói cho cha Cố biết hay không.
Lúc Trịnh Gia Hòa trong phòng gọi điện thoại, Cố Ngôn Tử ở bên ngoài đùa nghịch di động.
Hắn vừa mở QQ lên liền nhìn thấy không ít tin tức, hắn nhìn thoáng qua, trả lời mấy cái, còn đem Bành Tĩnh Hoằng cùng những người có quan hệ tốt với Bành Tình Hoằng nhưng không có quan hệ gì với hắn tất cả đều kéo vào danh sách đen.
Đương nhiên, điện thoại cũng như vậy.
Sau khi làm xong tất cả, Cố Ngôn Tử liền lên mạng bắt đầu tìm hiểu về bệnh tim.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!