Trịnh Gia Hòa cũng nhìn thấy Cố Ngôn Tử, cũng ngừng bước chân lại.
Cha cùng ông ngoại Cố Ngôn Tử quan hệ rất tốt, hắn bởi vì chuyện khi còn bé, đối với Cố gia cũng thật cảm kích, bởi vậy hai nhà mấy năm nay tuy rằng không ở chung một thành phố, nhưng liên hệ chưa từng ngừng.
Hắn biết Cố Ngôn Tử bỏ nhà ra đi, cha mẹ Cố Ngôn Tử nhờ hắn chăm sóc Cố Ngôn Tử…. nếu như hắn có thể tìm được Cố Ngôn Tử.
Lần này ở khách sạn nhà mình nhìn thấy Cố Ngôn Tử, rõ ràng là ngoài ý muốn, hắn còn nghĩ rằng Cố Ngôn Tử thấy mình thì sẽ chạy, không nghĩ tới Cố Ngôn Tử đi về phía hắn.
Tuy rằng trên mặt Trịnh Gia Hòa không lộ ra cái gì, nhưng trong lòng rất kinh ngạc, mà càng làm cho hắn kinh ngạc hơn nữa là, sau khi Cố Ngôn Tử đi tới bên người hắn, thế nhưng giơ tay quàng vào cánh tay hắn.
Trịnh Gia Hòa kỳ quái, chợt nghe thấy Cố Ngôn Tử nói:
"Trịnh tổng, tôi biết anh, khách sạn này là của nhà anh phải không? Bọn họ ở trong khách sạn này đuổi đánh tôi! Anh nên dạy dỗ bọn họ!"
Trịnh Gia Hòa sửng sốt, sau đó liền nhìn Cố Ngôn Tử tươi cười.
Hắn bất đắc dĩ cười cười, nhìn về phía quản lý vừa mới tới, dặn dò: "Việc này anh xử lý một chút."
Nói xong, hắn nhìn về phía Cố Ngôn Tử: "Đi theo tôi."
"Được!" Cố Ngôn Tử cười rộ lên với Trịnh Gia Hòa, lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu, nhìn rất nghe lời.
Trịnh Gia Hòa nhìn thấy hắn tươi cười, nháy mắt liền cảm thấy mình rất quen thuộc với đứa nhỏ này, lúc trước hắn ở bên cạnh nhà Cố gia, đứa nhỏ này không ít lần trèo tường tìm hắn chơi, khi đó mặt đứa nhỏ này so với hiện tại thì tròn hơn, nhưng tươi cười và má lúm đồng tiền thì vẫn là như vậy.
Vài năm nay hắn bỏ nhà ra đi, cũng không biết ở bên ngoài có được hay không…. Trịnh Gia Hòa có rất nhiều lời muốn nói, cũng không lằng nhằng, liền mang theo Cố Ngôn Tử đến lầu Hải Đường ở phía sau khách sạn.
Ở lầu Hải Đường hắn có một phòng xép giành cho mình, bình thường nếu làm việc trễ, sẽ đến nơi này ở. Bây giờ cũng thật khéo….
Thời gian trước hắn bận rộn tới mức một ngày chỉ ngủ được năm tiếng, hôm nay việc ở gần đây cũng vừa giải quyết xong, muốn sớm nghỉ ngơi một chút nên tới nơi này, không nghĩ tới lại gặp Cố Ngôn Tử.
Trịnh Gia Hòa cứ như vậy mang Cố Ngôn Tử đi, mà đám người Tôn Minh Nghĩa lúc này liền ngây người.
Cố Ngôn Tử nói với bọn họ "Bành Tĩnh Hoằng là cái gì", còn đi tới chỗ Trịnh Gia Hòa, trong lòng bọn họ ngoại trừ tức giận, còn có sự vui sướng khi người gặp họa.
Trịnh Gia Hòa là người nào?
Không nói bọn họ, đến ngay cả Bành Ca cùng bác Bành, cũng không thể nhấc lên quan hệ với hắn!
Một người như vậy, Cố Ngôn Tử cho dù làm cái gì, không nói tới sẽ nhận lấy sự chán ghét cùng vứt bỏ, về sau này, hắn khẳng định cũng không thể sống khá giả!
Ôm tâm tình xem kịch vui, nhóm người Tôn Minh Nghĩa còn lấy di động ra, len lén quay video.
Video Cố Ngôn Tử câu dẫn Trịnh Gia Hòa rồi bị Trịnh Gia Hòa dạy dỗ mà đưa cho Bành ca xem, sẽ khiến cho Bành ca không bị nam hồ ly tinh này lừa gạt nữa, nếu phát ra, còn có thể khiến cho Cố Ngôn Tử không thể tồn tại không giới giải trí này được nữa, thật tốt?
A! biên kịch thế hệ mới gì…. Nếu không có Bành ca, bây giờ Cố Ngôn Tử không biết đang ở đâu!
Video bắt đầu quay, nhưng những chuyện kế tiếp, lại khác hoàn toàn với suy nghĩ của bọn họ.
Cố Ngôn Tử kéo cánh tay Trịnh Gia Hòa, còn lớn tiếng tố cáo với Trịnh Gia Hòa, bọn họ cảm thấy Trịnh Gia Hòa nhất định sẽ bỏ mặc hắn, nhưng mà…. Trịnh Gia Hòa thế nhưng nở nụ cười! hắn còn mang Cố Ngôn Tử đi!
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Trịnh Gia Hòa coi trọng Cố Ngôn Tử sao?
Bộ dạng Cố Ngôn Tử kia tuy rằng không tồi, nhưng bọn họ nhìn cũng không phải rất đẹp, quan trọng hơn là, hắn là nam nhân!
Trịnh Gia Hòa thích nam nhân sao?
Những người này giống như là bị sét đánh, mà quản lý khách sạn An Hoa, kỳ thật cũng không tốt hơn là bao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!