Mấy người bạn này của Bành Tĩnh Hoằng, chuyên môn tìm Cố Ngôn Tử gây phiền toái, muốn nhìn xem tên nam hồ ly tinh Cố Ngôn Tử này như thế nào.
Bọn họ cũng chắc chắn, Cố Ngôn Tử cho dù bị ức hiếp, cũng nhất định không dám phản kháng.
Hắn chẳng qua là một tên bám lấy Bành ca của bọn họ, cũng chỉ là một tên biên kịch có chút danh tiếng, chẳng lẽ còn dám ở trong buổi tiệc đính hôn này làm ầm ĩ lên sao?
Cho nên, bọn họ không kiêng nể gì nói xấu Cố Ngôn Tử. Lại không nghĩ tới, Cố Ngôn Tử dám hắt rượu vào bọn họ!
Trong nhà bọn họ mặc dù không giàu có, nhưng cũng không thiếu tiền, hơn nữa quan hệ rất tốt với Bành Tĩnh Hoằng, bình thường ra ngoài vẫn được người ta kính trọng, cho dù đại minh tinh thấy bọn họ, cũng phải cười chào hỏi, làm sao có thể bị hắt rượu?
Huống chi là người bị bọn họ ghét.
Lúc này, người bị hắt rượu đã tức giận đến mức muốn nhào lên đánh Cố Ngôn Tử.
Nhưng hắn không thể làm vậy.
Hôm này là tiệc đính hôn của Bành Tĩnh Hoằng cùng Khương Tú.
Bành Tĩnh Hoằng là lão đại của bọn họ, Khương Tú lại là muội muội từ nhỏ được bọn hắn bảo vệ nâng niu trong lòng bàn tay, cho dù bọn họ tức giận, cũng không đồng ý phá hư tiệc đính hôn của hai người.
"Mang hắn đi!" người bị hắt rượu lấy khăn tay ra lau mặt âm trầm nói.
Mấy người khác lập tức đi đến bên người Cố Ngôn Tử, muốn mang Cố Ngôn Tử đi.
Bọn họ ở góc bên này, chung quanh không có ai, chỉ cần nhanh chóng mang người này đi, sẽ không gây ra âm thanh gì…. Mà ra đến bên ngoài rồi, đương nhiên là bọn họ muốn dạy dỗ Cố Ngôn Tử như thế nào là tùy bọn họ!
Nhưng mà, bọn họ phản ứng mau, nhưng Cố Ngôn Tử còn phản ứng nhanh hơn.
Sau khi hắt rượu, hắn đã nghĩ ra đối sách, lúc này liền ném ly rượu trong tay xuống đất, lại đạp vào sô pha, khiến cho mọi người nhìn tới chỗ bọn họ.
Lúc nhảy ra ngoài, hắn liền đoạt lấy một khay rượu của nhân viên phục vụ, ném tới mấy "đại thiếu gia
"kia. Một khay rượu nện vào trên người bạn bè của Bành Tĩnh Hoằng, rượu liền thấm vào tây trang của bọn họ, ly rượu rơi xuống mặt đất, lại phát ra thanh âm"loảng xoảng" cùng tiếng ly thủy tinh vỡ.
Lúc ly rượu trước bị đập vỡ, bởi vì âm thanh không vang dội, người tham ra tiệc hoàn toàn không chú ý tới bên này.
Nhưng lần này một đống ly rượu bị ném xuống đất…. liền hấp dẫn tất cả ánh mắt mọi người.
Cố Ngôn Tử nhìn mấy người bạn của Bành Tĩnh Hoằng luống cuống tay chân, vỗ vỗ tay tâm tình không tồi cười châm biếm.
Nhớ lại chuyện cũ, hắn vẫn cảm thấy vài năm mình ở cùng với Bành Tĩnh Hoằng, mình quá nghẹn khuất, thậm chí còn rất thê thảm.
Rõ ràng là Bành Tĩnh Hoằng theo đuổi hắn trước, nhưng khi hắn yêu Bành Tĩnh Hoằng, một lần lại một lần phải nhường nhịn.
Thân thể mẹ Bành Tĩnh Hoằng không tốt, bởi vì Bành Tĩnh Hoằng có vấn đề tính hướng, đã bị tức vài lần phải vào bệnh viện, vì thế hắn không thể kích thích người mẹ đáng thương này, mặc kệ mẹ Bành mắng hắn như thế nào, cũng không thể cãi lại.
Bạn bè Bành Tĩnh Hoằng chỉ là quan tâm Bành Tĩnh Hoằng, cảm thấy con đường đồng tính luyến ái này không dễ đi, mới không thích hắn, vì thế cho dù bọn họ chế nhạo hắn nhiều lần, hắn cũng không thể tức giận.
Mà Bành Tĩnh Hoằng….
Bành Tĩnh Hoằng thực thương hắn, vì hắn, đã thừa nhận rất nhiều áp lực, hắn sao có thể cáu kỉnh được?
….
Khoảng thời gian đó, hắn vì tình yêu, vì đủ loại nguyên nhân, đều không còn là mình.
Cố Ngôn Tử nghĩ như vậy, tò mò nhìn xung quanh, mà người xung quanh cũng đang nhìn hắn.
Tìm tòi nghiên cứu, tò mò, kinh ngạc, vui sướng khi người gặp họa…. đủ loại ánh mắt đang nhìn hắn, nhưng không ảnh hưởng gì tới hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!