Chương 3: Cô Biết Tôi

Anh vẫn không nói chuyện.Có ai ở đây không?Vẫn không có âm thanh nào. Cô không thể không cúi xuống nhìn vết thương.

Không phải là sắp xỉu chứ?

Lúc này, vết thương của anh đã thấm đẫm miếng vải trắng, dọc theo góc vải lại có máu chảy xuống. Cô hơi khó chịu nhìn vết thương của anh, rồi lại nhìn khuôn mặt anh, thấy lông mi của anh khẽ rung lên một chút, anh mới nói:

"Không có bác sĩ, cũng không có ai ở đây."

Cô đưa tay lên đặt một ngón tay lên ngực anh, đẩy anh ra xa mình. Quay đầu, đi thẳng về phía cửa nhỏ cạnh bồn hoa, hoàn toàn không để ý đến người đàn ông này. Cả một vầu không khí tĩnh lặng, như thể cô ấy đang đi lại trong chính nhà của mình. Bước vào phòng, không gian tràn ngập mùi thuốc sát trùng.

Thảm bông trắng tinh, có một vài quyển sách vứt trêи sàn, trêи bàn thủy tinh trong suốt bên cạnh có đặt một lọ thuốc nhỏ vừa pha xong. Cô nhìn tên trêи lọ thuốc, là thuốc an thuần. Sau đó, cô liếc nhìn người đàn ông ốm đau đang đi theo mình.

Một bệnh nhân cần thuốc an thần.

Đứng ở một nơi nguy hiểm như vậy, là phát bệnh sao? Cô cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc trong mắt. Cô nói:Đi đây.Nói xong, cô đi ra khỏi phòng ngủ, qua phòng khách và định rời đi. Không có một động tĩnh nào phía sau cô.

Khi mở cửa định bước đi, cô quay lại nhìn.

Ánh sáng màu cam chiếu lên người, bộ quần áo có chút xộc xệch, bị xé rách một mảng, dáng vẻ ốm yếu và xanh xao của anh lộ ra không chút che dấu dưới ánh đèn. Bước chân hơi ngừng lại. Khi đi như thế này, không biết tại sao, cô luôn có cảm giác là mình mắc nợ anh vậy.

Cô không thích cảm giác này. Sau đó, cô quay lại kéo người lên ghế sô pha ngồi.

Gỡ những mảnh vải dính máu trêи tay. Bên hông ghế sô pha có tủ thuốc.

Khi mở hộp thuốc ra, có sẵn băng cầm máu, tiêu viêm, khử trùng. Người chuẩn bị thuốc dường như đã đoán được trước, biết chủ nhân căn phòng này hay dùng nên đặt ở nơi dễ thấy. Cô rút gạc, lấy thuốc khử trùng rồi bôi cho anh.

Động tác nhanh nhẹn mau chóng.

Rõ ràng vết thương này đã có một thời gian, nhưng máu của anh ta vẫn không thể cầm lại được, vẫn chảy ra khá nhiều. Cô nhướng mày lên và nhìn anh:Máu khó đông?

Nói một cách đơn giản, máu khó đông là tình trạng rối loạn đông máu, trong cơ thể thiếu một yếu tố nào đó khiến máu một khi chảy ra thì không thể nào ngưng được. Hầu hết người bị máu khó đông là do lượng tiểu cầu trong cơ thể không đủ. Người đàn ông trầm mặc không trả lời.

Cô lục trong tủ thuốc một hồi, thì tìm thấy một lọ thuốc, vừa nhìn thấy tên bình thuốc liền kéo vòi xịt, xịt vào miệng vết thương hai lần. Cuối cùng, máu cũng đã ngừng chảy. Cô rút băng gạc ra, nhanh chóng băng bó vết thương cho anh.

Khi cô cúi đầu băng bó, người đàn ông nhướn mi, nhàn nhạt nhìn người phụ nữ trước mặt. Một giọng nói hơi khan vang lên.Quân Trí, tên tôi.Nam Tinh ngước nhìn anh ta. Một cốt truyệt nhanh chóng vụt qua trong đầu cô. Vẫn chưa có cách nào nhớ được tất cả, chỉ cảm thấy quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra là ai.

Lời vừa nói dứt, cửa truyền đến tiếng mở cửa.

Sau đó, có hai người mặc đồ y tá bước vào. Cô y tá hoảng hốt khi thấy máu và người phụ nữ lạ mặt đột ngột xuất hiện trong này.

"Cô là ai? Quân thiếu gia ngươi làm sao vậy?"Nam Tinh chưa kịp nói gì thì đã thấy cô ý tá quen đường giơ tay ấn chuông báo động trêи tường.

Lúc này băng trêи tay cũng đã quấn xong, vết thương cũng đã được thắt lại, Nam Tinh đứng dậy định rời đi. Kết quả vừa đứng dậy anh đã giơ tay trái ra nắm chặt cổ tay cô, những ngón tay lạnh ngắt nắm chặt lại đến độ thấy rõ các khớp xương.

Lông mày của anh bị tóc che mất, chỉ nhìn đến hàng mi run rẩy trông càng thêm yếu ớt.Cô muốn rời đi?Nam Tinh muốn kéo tay anh ra, nhưng tay anh nắm rất chặt, dùng sức rất lớn. Cô hơi nhướn cao lông mày của mình.

Cô tưởng đó là một người bênh, nhưng sức lực này không giống như sức của một người đàn ông ốm yếu nên có. Trông chốc lát, vệ sĩ đã chặn cửa phòng, ở cửa đều trở nên choáng ngợp. Không biết bằng cách nào, không có một ai trong đám vệ sĩ áo đen bước vào căn phòng này.

Nam Tinh thấy vậy, cô dừng lại động tác đang đẩy anh của mình. Ánh mắt nặng nề quét một vòng, có vẻ như cô đã đụng phải một người không nên đụng. Bầu không khí đối đầu dần đóng băng trong im lặng. Cho đến khi, cửa được mở ra lần nữa.

Một người đàn ông mang vest đen đi tới, đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ, trêи mặt mang một chiếc kính gọng đen. Ánh mắt của trợ lý Bạch Vũ nhanh chóng nhìn quanh hoàn cảnh xung quanh, sững sờ khi nhìn thấy Quân Trí đang nắm lấy cổ tay của một người phụ nữ này không buông.

Cho đến khi nghe thấy sự giọng nói sốt ruột và bất an của Quân Trí:Chuyện gì?Bạch Vũ phục hồi tinh thần, nói:

"Thiếu gia, người nhà họ Tống đến rồi ạ."Quân Trí mí mắt rũ xuống, anh kéo chặt cổ tay Nam Tinh.Để anh ta đợi.Bạch Vũ trả lời ngay lập tức:Dạ.

Nói xong, Bạch Vũ vẫn không rời đi.

Thay vào đó, anh và một nhóm vệ sĩ trở về cửa phòng yên lặng chờ đợi. Quân Trí nhăn mi, khẽ nhướng đôi mắt đẹp như hoa đào, dùng sức kéo Nam Tinh đến trước mặt mình. Sức mạnh đó, giống như những thanh thép, cô không thể thắng được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!