Ngày đầu kỳ thi cuối kỳ năm lớp 11.
Cho đến khi đề thi phát ra, trong phòng vẫn còn một chỗ trống.
"Băng Nguyên sao thế?"
"Ghê thật, thi cuối kỳ cũng dám vắng mặt."
"Phong thái của Nguyên ca là khí chất bẩm sinh, không trách được. Nhưng trước giờ cậu ấy đâu có làm gì vượt quá khuôn phép."
"Hay là bị ốm?"
"Xui ghê á, học giỏi vậy mà."
"Không phải chỉ là giỏi, cậu ấy giữ hạng nhì toàn khối suốt bao năm, nhìn ngôi đầu thay người liên tục, nhưng vị trí thứ hai chưa từng lung lay. Các lớp khác đều biết — muốn tranh hạng nhất thì cứ tranh, giành hạng nhì? Không có cửa đâu…"
Đáng lẽ giờ giải lao phải tranh thủ dò đáp án, nhưng ghế trống của gấu Bắc Cực lại thành tiêu điểm bàn tán.
"Thật á?!"
"Suỵt—"
Tông Tiểu Nam nhạy bén bắt được từ khóa, quay đầu trừng mắt nhìn hai đứa đang thì thầm: "Nói lại lần nữa coi."
Nam sinh vẫn còn đang sốc lùi lại một bước, đẩy đứa kế bên ra: "Nó nói đó, tìm nó đi."
"Đừng nóng, tôi cũng chỉ nghe người ta nói thôi…" Nam sinh bị đẩy ra không kìm được mà lùi thêm. Tuy cậu là hổ, còn người hỏi chỉ là chim cánh cụt, nhưng đây là chim cánh cụt có thể đánh ngang ngửa với gấu Bắc Cực mà vẫn huynh huynh đệ đệ.
"Hình như tối qua, Băng Nguyên bị bắt cóc gần nhà…"
"Bắt cóc?" Từ này quá xa lạ, xa lạ đến mức Tông Tiểu Nam nghe mà thấy không thật, "Sao có thể? Bắt cóc cậu ấy để làm gì, nhà cậu ấy cũng không giàu đến mức đó."
"Ba tôi nói là bị trả thù," nam sinh kia có ba làm hậu cần ở Cục Kiểm soát dã thú, "Nghe nói là một người từng bị ông nội cậu ấy bắt bỏ tù trước khi nghỉ hưu, mới được thả ra cách đây không lâu. Ba tôi còn dặn tôi ra đường phải cẩn thận…"
Tông Tiểu Nam không nghe nổi đoạn sau nữa.
Ba ngày thi tiếp theo cũng không biết mình làm bài thế nào.
Đến khi cậu tìm đến nhà Nhiếp Băng Nguyên, kỳ nghỉ đông đã trôi qua một tuần.
Từ sau khi nhiệt độ toàn cầu tụt mạnh, học sinh chỉ còn một kỳ nghỉ mỗi năm — kỳ nghỉ đông.
Tiểu học, trung học, đại học đều áp dụng mô hình học kỳ mới: mỗi năm chỉ học một học kỳ, từ tháng 4 đến tháng 12, sau đó nghỉ từ tháng 1 đến tháng 3 — ba tháng lạnh nhất. Hết kỳ nghỉ, bước vào học kỳ mới, cũng là lên lớp mới.
Nhiếp Băng Nguyên được cứu vào ngày có điểm thi cuối kỳ. Nghe nói cậu ấy không bị thương, lúc được tìm thấy còn khỏe mạnh hoạt bát hơn cả bọn bắt cóc. Kẻ gây án bị tóm gọn tại chỗ.
Nhưng tất cả cũng chỉ là "nghe nói".
Bởi từ ngày có kết quả thi đến khi kỳ nghỉ đông trôi qua một tuần, đã nửa tháng trôi qua mà từ giáo viên đến bạn học, không ai từng gặp lại Nhiếp Băng Nguyên.
Bài tập nghỉ đông của cậu ta hiện đang nằm trong cặp của Tông Tiểu Nam — chú chim cánh cụt này đã xung phong với giáo viên là sẽ đích thân đem đến tận nơi.
Nhà của Nhiếp Băng Nguyên là một căn nhà gạch hai tầng, được truyền lại từ đời ông cố của ông nội cậu. Năm đời nhà họ Nhiếp đều sống ở đây, qua trăm năm mưa gió và vài lần sửa sang, căn nhà vẫn mộc mạc, ấm cúng như xưa.
Khi Tông Tiểu Nam đến cổng, ông nội Nhiếp — ông Nhiếp Trung Thành — đang tưới băng ngoài sân trước.
Những gia đình có sân riêng thường thích trồng cây lá kim chịu lạnh, nhưng nhà họ Nhiếp thì khác, lại thích đổ nước thành sân trượt băng tự nhiên. Muốn giữ mặt sân đẹp thì phải thường xuyên cào tuyết, dọn băng, tưới mặt băng…
"Cháu chào ông ạ." Tông Tiểu Nam lễ phép đứng ngoài cổng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!