Chương 7: (Vô Đề)

Lời khuyên của Nhiếp Băng Nguyên đã có tác dụng… mà cũng không hoàn toàn có tác dụng.

Lúc đó Tông Tiểu Nam thực sự bị thuyết phục, bình tĩnh lại và quyết định sáng hôm sau sẽ đi. Hai người còn bàn bạc thời gian xuất phát, Nhiếp Băng Nguyên đề xuất khởi hành lúc trời vừa rạng, đến nơi trời cũng vừa sáng, ánh sáng đầy đủ, tầm nhìn rõ ràng, biết đâu tìm thấy đá trước tiết học đầu tiên.

Kế hoạch quá hợp lý, và thế là Tông Tiểu Nam nằm mở mắt trên giường đến tận khuya.

Lo lắng, mất ngủ.

Mất ngủ còn chịu được, nhưng lo thì nằm không yên. Không biết là vì hiệu ứng tâm lý do "bùa hộ mệnh bị mất", hay là do quen với việc cổ luôn có cái gì đó giờ lại trống rỗng, nói chung là sau khi kiên trì đến nửa đêm, cậu vẫn là bật dậy khỏi giường — kế hoạch Tông Tiểu Nam đặt ra, thì có liên quan gì đến chim cánh cụt là tôi?

Gió lớn như ma hú, Tông Tiểu Nam nép sát tường từng tòa nhà một mà di chuyển.

Tránh đá bay, né tấm nhôm rơi, đối phó với mảng tường ngoài bị bong tróc rơi loạn xạ, cậu cuối cùng cũng toàn mạng đến được tòa nhà y khoa.

Bên trong tối hơn cả đêm qua, từng ô cửa sổ tưởng như đã đóng chặt vẫn rít gió ù ù, còn những ô kính vỡ hoặc chưa đóng kỹ thì cả khung cửa cũng đang rung lắc, như có con thú hoang vô hình đang tìm cách chui vào.

Tông Tiểu Nam siết chặt áo khoác, dù thật ra cái lạnh này chẳng thể khiến cậu run.

Điện thoại trở thành điểm sáng duy nhất trong bóng tối, di chuyển như con trỏ giữa không gian u ám theo từng bước chân tìm kiếm của Tông Tiểu Nam, lục tung ngóc ngách, moi từng khe hẹp.

Ngay khi cậu tìm xong đại sảnh, định rẽ vào hành lang bên, thì đột nhiên có tiếng bước chân từ cầu thang trên cao vọng lại.

Tông Tiểu Nam khựng lại, lập tức tắt điện thoại.

Nhưng đã muộn, tiếng bước chân trong bóng tối cũng dừng lại, rồi trong giây tiếp theo, một luồng sức mạnh dã thú khổng lồ phóng đến.

Tông Tiểu Nam không kịp phản ứng. Cậu vốn nghĩ dù người đó không phải sinh viên trường 4 thì cũng chỉ là mấy người tò mò đến khám phá, kiểu gì cũng không nên vừa gặp đã tung dã tính tấn công dữ dội như vậy.

Trong chớp mắt, bóng người trong bóng tối đã nhảy vọt lên, mượn sức mạnh và tốc độ từ dã tính toàn lực, ra tay trước giành thế chủ động.

Tông Tiểu Nam không thấy đối phương, nhưng chỉ cần dựa vào dã tính ép đến nghẹt thở ấy cũng đủ xác định hướng tấn công. Ngay lập tức cậu khởi động dã tính, né sang bên với tốc độ nhanh nhất.

Cú đánh như dự đoán lại không tới, cơn gió xé qua trên đầu cậu, cuối cùng đập trúng chiếc đồng hồ quả lắc bên đại sảnh.

"Đong—"

Chiếc đồng hồ đã dừng từ lâu phát ra một tiếng r*n r* trầm thấp và già nua trong bóng tối.

Nhưng đúng lúc vừa rồi, ở khoảng cách gần nhất, Tông Tiểu Nam đã kịp nhận ra mùi quen thuộc trong luồng dã tính đó: "…Lão Nhiếp?"

Hướng đồng hồ vang lên: "Hả?"

Trước mặt đồng hồ quả lắc, ánh đèn điện thoại rọi thẳng vào mặt, Tông Tiểu Nam cuối cùng cũng thấy rõ gấu Bắc Cực đang bám trên đó — tư thế tuy không hoàn toàn giống, nhưng khí chất thì chẳng khác nào lúc bị hù ở nhà máy điện hoang mà lao lên người cậu bám chặt.

Dù luyện dã tính nhiều năm, trở về vẫn là cậu thiếu niên thuở nào.

"Lần sau nếu chỉ muốn nhảy lên đồ gì đó để trốn ma, thì đừng dùng dã tính mạnh dữ vậy." Tông Tiểu Nam bất lực đến mức không còn gì để nói, chỉ còn may mắn là xung quanh không có ai, nếu không hai đứa đúng là mất mặt toàn trường.

"Tôi là để lên cao quan sát tình huống của địch." Nhiếp Băng Nguyên từ trên nhảy xuống, lúc này mới lấy lại phong thái điềm tĩnh oai phong.

Tông Tiểu Nam nghĩ mãi không thông, cậu không nhận ra gấu Bắc Cực trong bóng tối cũng còn hiểu được, nhưng: "Cậu không phải là người có thể ngửi được mùi cách cả mét tuyết sao, đứng trên cầu thang mà lại không ngửi ra tôi à?"

"Trời gió thế này, cả tòa nhà bị gió thổi thông rồi, mùi gì còn giữ lại được nữa," Nhiếp Băng Nguyên đưa tay lên sau gáy Tông Tiểu Nam, kéo cậu lại trước mặt, trán gần như chạm vào nhau, "trừ khi hai ta đứng gần như vậy."

Tông Tiểu Nam ngẩn người mất mấy giây mới hoàn hồn, vừa giãy ra vừa hỏi: "Cậu sao lại ở đây?"

Nhiếp Băng Nguyên hơi nhướng mày: "Đưa tay đây."

Tông Tiểu Nam chẳng hiểu gì, nhưng vẫn làm theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!