Một cây nến cầu vồng nhỏ được cắm ngay giữa chiếc bánh, ánh lửa le lói làm cho món bánh khoai lang đơn điệu cũng trở nên rực rỡ hơn đôi chút.
Tông Tiểu Nam bước qua tắt đèn trong ký túc xá, quay lại thì thấy Gấu Bắc Cực vẫn ngơ ngẩn nhìn chiếc bánh, ánh nến lay động phản chiếu gương mặt góc cạnh đẹp trai của anh, bỗng trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Bầu không khí khác xa so với những gì chim cánh cụt tưởng tượng. Đây không phải là lần đầu cậu tổ chức sinh nhật cho Nhiếp Băng Nguyên, theo như những lần trước, lẽ ra Gấu Bắc Cực phải lập tức nhào qua ôm lấy cậu, rồi thao thao bất tuyệt những lời chân tình kiểu như: "Anh em kiếp này cùng đi, kiếp sau vẫn là huynh đệ tốt."
Hôm nay cái tên này làm sao thế?
Thấy bầu không khí sắp tụt dốc đến nơi, Tông Tiểu Nam đành cắn răng lên tiếng: "Đừng giả vờ xúc động nữa, cũng chẳng phải lần đầu."
Tạ ơn trời đất, cuối cùng Gấu Bắc Cực cũng kéo ghế ngồi xuống ngay ngắn trước bàn, vẻ mặt trịnh trọng tuyên bố bước vào quy trình cố định: "Tôi phải ước rồi thổi nến đây."
Cậu mau lên cái đi, Tông Tiểu Nam thầm nhủ, cứ chần chừ là nến cháy hết bây giờ.
Từ năm lớp 11, đây là lần thứ ba Tông Tiểu Nam tổ chức sinh nhật cho Gấu Bắc Cực. Hai lần trước, Nhiếp Băng Nguyên đều ước nguyện một cách thầm lặng, không ai biết anh ước gì, vì kiểu chuyện này vốn thường giấu trong lòng. Thế nên Tông Tiểu Nam cũng theo lệ cũ, tay đặt lên công tắc đèn, chỉ đợi Gấu Bắc Cực ước xong rồi thổi tắt nến, cậu sẽ bật đèn lại.
Thế mà lần này, cái bóng dáng đang ngồi nghiêm chỉnh kia bỗng nhiên phát ngôn rành rọt, giọng lớn rõ: "Mong mọi điều tôi mong đều thành hiện thực."
Tông Tiểu Nam: "…"
Người khác ước là mong điều lành, còn Gấu Bắc Cực ước là không quên tranh phần lợi.
Hoàn toàn không thấy xấu hổ, Gấu Bắc Cực vui vẻ thổi tắt nến, Tông Tiểu Nam lập tức bật đèn, ánh sáng tràn ngập căn phòng.
Sinh nhật người ta là lớn nhất, chim cánh cụt nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định nhịn không cà khịa nữa. Ai ngờ Nhiếp Băng Nguyên còn cố tình quay sang hỏi: "Cậu không tò mò tôi ước điều gì à?"
"Cậu đã "mọi điều mong đều thành hiện thực" rồi, tôi còn hỏi làm gì," Tông Tiểu Nam quay lại bàn, gỡ cây nến cầu vồng duy nhất ra, chuẩn bị cắt bánh, "Tôi giờ chỉ tò mò năm sau cậu định ước cái gì."
"Còn phải xem năm nay linh không. Nếu không linh, năm sau vẫn phải "mọi điều mong đều thành hiện thực"."
"Cậu bị chấp niệm gì bám rồi à?"
"Cũng coi như thế."
"Cứ phải để tôi hỏi à," Tông Tiểu Nam mà còn không hiểu ý đồ của Gấu Bắc Cực thì bao nhiêu năm làm bạn bè uổng phí rồi. Cậu cắt miếng bánh đầu tiên, hơi méo mó không đẹp lắm, đặt vào đĩa giấy rồi đưa cho thằng bạn "số khổ", "Được rồi, cậu rốt cuộc muốn thành cái gì?"
"Tôi thích cậu." Nhiếp Băng Nguyên nói.
Tay cậu đang đưa đĩa khựng lại, run nhẹ.
May mà Nhiếp Băng Nguyên kịp đỡ lấy, cứu nguy cho miếng bánh suýt nữa rơi xuống đất. Ánh mắt anh chưa từng rời khỏi Tông Tiểu Nam, thẳng thắn, nóng rực, xen lẫn cả kỳ vọng và lo lắng mà chính anh cũng chưa nhận ra: "Nếu cậu cũng có thể thích tôi… thì điều đó sẽ thành hiện thực."
Tông Tiểu Nam có thể giữ tay vững lại, nhưng không thể nào khống chế được trái tim đang đập loạn.
Cậu muốn nói gì đó, lại sợ chỉ cần mở miệng là sẽ để lộ sơ hở.
Nhiếp Băng Nguyên nói "nếu cậu cũng có thể thích tôi".
Cậu phải nói sao đây với con gấu ngốc này rằng, thật ra cậu đã thích anh từ lâu lắm rồi.
Lâu đến mức thời gian chờ đợi quá dài, nên khi cuối cùng nghe được câu đó, cảm giác đầu tiên lại là… không thật.
Cảm giác không thật đến choáng ngợp.
"Cậu đừng im lặng như thế chứ," Nhiếp Băng Nguyên có phần lúng túng, còn hơi dè dặt, "Tôi biết chuyện này nghe có vẻ đột ngột, nhưng cũng không hẳn, vì chúng ta đã hôn nhau rồi, đúng không?"
Đúng.
Tông Tiểu Nam cuối cùng cũng nắm được trọng điểm nhờ lời nhắc của Gấu Bắc Cực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!