Phòng 215, Tông Tiểu Nam ngồi giữa tiếng mưa gõ vào cửa sổ, cuối cùng cũng làm xong bài tập. Cậu nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã chín giờ tối.
Cậu muốn đọc thêm sách, nhưng cứ cảm thấy ký túc hôm nay thiếu gì đó. Rõ ràng mưa rất ồn, mà vẫn thấy lạnh lẽo.
Miễn cưỡng mở sách điều tra học, chăm chú đọc phần trọng tâm kỳ thi mà cô Liễu Hinh gạch ra — mười lăm phút rồi vẫn chưa hết trang đầu.
Tông Tiểu Nam thở dài, cuối cùng cũng không nhịn được mà cầm điện thoại lên, định nhắn tin cho tên bạn học ngốc nghếch mỗi tối đều "check
-in" phòng cậu.
Ban đầu gõ: "Vòi nước sửa xong chưa?", nhưng ngay trước khi gửi lại xóa đi, đổi thành: Làm gì đấy?
Tin nhắn gửi đi, một lúc vẫn chưa có phản hồi.
Tông Tiểu Nam cau mày nhìn chằm chằm vào điện thoại, lưỡng lự không biết có nên qua phòng bên đối diện xem không. Dựa vào tình trạng gần đây giữa cậu và tên kia, tuy không đến mức dính như sam, nhưng cũng gọi là bám lấy nhau, đặc biệt là ban đêm, tên gấu Bắc Cực ấy luôn có đủ lý do để ở lỳ trong phòng cậu đến khuya. Có hôm có gọi đá thì còn nói được mấy câu nghiêm túc, không thì chỉ toàn hôn hít.
Ban đầu cả hai đều còn vụng về, giờ thì cậu chim cánh cụt vẫn đang tiến bộ chậm rãi, còn tên lưu manh kia đã biết đè người xuống giường mà hôn rồi.
Tông Tiểu Nam biết nếu cứ tiếp tục thế này, kiểu gì cũng sẽ có một ngày lửa gần rơm cháy luôn. Chỉ không biết lúc đó là "gặp ánh sáng cuối đường hầm", hay "đường ai nấy đi".
Tên đần Nhiếp Băng Nguyên chắc chắn chưa từng nghĩ tới mấy chuyện này.
Cậu cũng đành theo hắn mơ mơ hồ hồ, sống sao thì sống, chỉ là trong lòng vẫn hy vọng cái ngày ấy đến muộn một chút.
Bởi vì nhìn kiểu gì, xác suất "gặp ánh sáng" cũng không cao. Vẫn là câu đó: Nếu Nhiếp Băng Nguyên có chút tình cảm gì với cậu, thì thời cấp ba chắc đã yêu tới yêu lui cả chục lần rồi, chứ đâu đợi đến bây giờ?
Âm báo tin nhắn kéo Tông Tiểu Nam khỏi dòng suy nghĩ.
Nhiếp Băng Nguyên trả lời: Đang học nghiêm túc.
Tông Tiểu Nam không ngờ lại là một câu trả lời đàng hoàng như vậy, ngẩn ra vài giây rồi hỏi: Ôn thi giữa kỳ à?
Nhiếp Băng Nguyên: Không.
Không?
Tông Tiểu Nam khó hiểu, còn chưa kịp hỏi thì phía đối diện đã nhắn tiếp: Quan trọng hơn cả thi giữa kỳ.
Lần này thì cậu thật sự tò mò: Là gì vậy?
Nhiếp Băng Nguyên: Học xong sẽ nói cho cậu biết.
Tông Tiểu Nam: …Học xong?
Tông Tiểu Nam: Cậu đang ở đâu vậy?
Nhiếp Băng Nguyên: Biển học.
Nhiếp Băng Nguyên: Tiểu Nam, biển học sâu quá, hôm nay tôi mới nhận ra.
Hai tiếng sau, gấu Bắc Cực cuối cùng cũng bơi ra khỏi "biển học", rời khỏi phòng chim hồng hạc.
Dọc hành lang trở về phòng 206, ngoái đầu nhìn cửa phòng đối diện — lần đầu tiên sau nhiều ngày anh không qua làm phiền chim cánh cụt vào buổi tối, thu lại ánh nhìn, quay người bước vào phòng.
Chiếc vòi nước cô đơn trên bồn rửa cuối cùng đã được lắp lại, Nhiếp Băng Nguyên vặn mở van, xả một lúc đến khi dòng nước từ đục ngầu trở nên trong suốt, mới vốc lên mặt rửa sạch.
Ngẩng đầu, trong gương là khuôn mặt ướt nước.
Giữa lông mày mang theo nét ngang tàng bất kham, mái tóc phía trước bị nước làm ướt không che nổi đôi mắt đào hoa, khiến vẻ đẹp trai của anh tăng thêm vài phần gợi cảm vô thức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!