Con chim săn mồi đi cuối hàng vừa thấy ba người Tông Tiểu Nam liền ghé tai nói vài câu với thầy giáo bên cạnh, sau đó chậm rãi tách khỏi đoàn, thuận lợi rời khỏi đội hình.
Lâu ngày không gặp, Thúc Phóng quả thực đúng như chim hồng hạc nói — không vì ruộng thử nghiệm bị phá hủy mà sa sút tinh thần. Ánh mắt anh vẫn kiên định như trước, mang theo một loại bình tĩnh gần như không gì lay chuyển được. So với anh, trông Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên có phần tiều tụy hơn, cũng phải thôi, mới trải qua một chuyến "du lịch nói đi là đi, nói ăn lại không được ăn" vào cuối tuần.
"Cậu qua đây làm gì? Không phải phải đi theo giáo viên của mấy người sao?" Chim hồng hạc thấy chim săn mồi chạy đến liền cau mày, giọng điệu không mấy dễ nghe, nhưng trong lời nói thật ra là lo anh tự ý tách đoàn.
"Không sao, trường cho tôi đi theo chỉ để dẫn đường đến ruộng thử nghiệm thôi, vừa nãy cũng xem xong rồi." Thúc Phóng đáp xong, liền hỏi lại, "Còn mấy người sao lại ở đây?"
Hiện tại vị trí bốn người đang đứng trong khuôn viên trường không gần toà nhà trinh sát, cũng chẳng gần khu vực ký túc xá, nói chung không thuộc tuyến đường thường đi của sinh viên Đại học số 4 vào buổi trưa.
"Căng tin bị đè sập rồi còn gì," Tông Tiểu Nam hất cằm, hướng về phía xa nơi đang bốc khói, "Căng tin tạm thời dựng bên đó kìa."
Thúc Phóng như bừng tỉnh, khó trách dọc đường toàn gặp sinh viên.
"Anh vừa nói học viện bảo anh dẫn đường cho khu thử nghiệm," Nhiếp Băng Nguyên hỏi, "vậy là sắp bắt đầu tái thiết rồi?"
Thúc Phóng hơi bất ngờ: "Cậu biết rồi à?"
"Là tên này nói đó," Tông Tiểu Nam vỗ vai Hứa Diễm, "Austin lại quyên một khoản nữa cho dự án khu thử nghiệm, đúng không?"
Thúc Phóng gật đầu. Quả thực anh đã kể với Hứa Diễm về việc tái thiết và đề cập đến khoản quyên góp, nhưng—
Anh nhìn Hứa Diễm đầy nghi hoặc: "Hình như tôi chưa từng nói với cậu tên người quyên góp là Austin mà?"
Hứa Diễm cũng mới nghe được sáng nay từ Nam Cực và Bắc Cực: "Tại vì hắn cũng quyên cho Tứ Đại một khoản nữa. Chậc, đúng là tiền nhiều thiệt."
Nhiếp Băng Nguyên đánh giá Hứa Diễm từ trên xuống dưới: "Anh thế này là… ghét người giàu à?"
"Sao? Không được chắc?" Hứa Diễm hất mái tóc hồng, "Trước giờ chưa từng gặp ai đốt tiền dữ hơn tôi, giờ thì gặp rồi đấy."
Người khác đầu tư vào tái thiết khu thử nghiệm vốn là chuyện tốt, thế nhưng Tông Tiểu Nam lại nhận ra lúc Thúc Phóng nhắc đến chuyện này, anh không hề tỏ ra vui vẻ hay hứng khởi. Thậm chí khi nghe Austin cũng tài trợ cho Tứ Đại, trong mắt anh còn ánh lên nét lo âu.
Vì nơi này cách đống đổ nát của tòa nhà Y học không xa, lại đang nói về việc tái thiết, nên Hứa Diễm nhất quyết đòi qua xem thử. Dĩ nhiên, ngoài miệng vẫn lấy cớ giúp Thúc Phóng đánh giá tình hình — lỡ như môi trường bị tàn phá nghiêm trọng, không còn phù hợp để phục hồi, thì đừng miễn cưỡng tái khởi động, đổi địa điểm sớm vẫn hơn.
Chẳng bao lâu, bốn người đã tới gần tòa nhà Y học.
Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên hết sức bất ngờ. Mới mấy hôm trước hai người còn thấy nơi này đang được dọn dẹp ngổn ngang, vậy mà giờ đã gần xong, mặt đất xung quanh đã lộ ra lại, khu thử nghiệm bị hủy cũng đã được lấp đất, tuy còn lờ mờ dấu tích.
"Từ chỗ này kéo dài tới bên kia," Thúc Phóng chỉ tay gần như bao trọn khu vực trước tòa nhà Y học, "theo phương án mới, tất cả đều sẽ trở thành khu thử nghiệm. Giáo sư hướng dẫn của tôi đã đứng ra lập đội rồi, sắp tới chắc bận lắm."
Tông Tiểu Nam nhìn Thúc Phóng có vẻ đang suy nghĩ gì đó, bèn hỏi thẳng: "Anh định làm một mình à?"
Thúc Phóng sững lại: "Diện tích lớn thế này, mình tôi sao làm nổi."
Anh phủ nhận rất tự nhiên, nhưng điều đó lại khiến Tông Tiểu Nam càng thắc mắc: "Vậy anh lo gì?"
Thúc Phóng im lặng.
"Từ nãy đến giờ, mặt anh cứ đăm chiêu." Nhiếp Băng Nguyên cũng nhận ra.
Chỉ còn Hứa Diễm là chưa hiểu chuyện gì, nheo mắt nhìn Thúc Phóng từ đầu đến chân. Lo lắng? U sầu? Không phải cậu ta luôn mang vẻ "trầm lắng" kiểu đó sao?
"Tôi đang nghĩ đến Austin," sau một hồi im lặng, Thúc Phóng nói thật, "tập đoàn của hắn chuyên về công nghệ sinh học, trong đó mảng lớn là phát triển giống cây trồng bằng công nghệ gen. Một người nước ngoài chẳng liên quan gì đến học viện Nông nghiệp, bỗng dưng tới quyên góp, lại còn tài trợ dự án…"
Nhiếp Băng Nguyên: "Anh sợ hắn có mưu đồ?"
Thuyết âm mưu kiểu này trong group lớp trinh sát cũng từng bàn tới.
"Nhưng hắn muốn gì chứ?" Tông Tiểu Nam nghĩ mãi không ra, "Nghiên cứu của các anh hiện tại đâu có thành quả gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!