Chương 44: (Vô Đề)

Kỳ quái á?

Với Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên, việc đang yên đang lành trong ký túc xá bỗng trời đất xoay chuyển đến một nơi xa lạ đối mặt với hai người xa lạ, mới thật sự là chuyện kỳ quái không thể tin được!

Trong phòng có hai thanh niên.

Một người cao to hơn cả Nhiếp Băng Nguyên, cắt tóc húi cua, vừa dữ dằn vừa đẹp trai, ánh mắt lạnh lùng uể oải, chẳng hề có vẻ hoảng hốt vì nhà có người lạ. Trái lại, trông như một con hổ đang ngủ trưa trong lãnh địa bị quấy rầy, chỉ lười biếng hé mắt liếc xem là ai, ồ, chỉ là tụi mày à.

Người còn lại thì khí chất hoàn toàn trái ngược, có lẽ vì đôi mắt quá đẹp — nền mắt dịu dàng, ánh nhìn linh hoạt và tinh nghịch. Khi nhìn "khách không mời", toát ra vẻ tò mò khiến người khác vô thức muốn lại gần.

Tông Tiểu Nam chợt nghĩ, động vật nhỏ chắc chắn sẽ rất thích người này.

Tiểu hồ ly trong viên đá cứ gọi "Vương Dã" và "Lâm Vụ".

Vừa xác nhận được thân phận hai người kia, Tông Tiểu Nam đã lĩnh hội được một điều — tại sao người ta yêu nhau từ đại học đến tận lúc đi làm.

Khí chất quá bù trừ.

Một người dữ dằn khiến mèo chó né, một người nhẹ nhàng như gió sương, thu hút mèo chó vây quanh.

Rồi quay sang nhìn bên cạnh…

Gấu Bắc Cực phát hiện ánh nhìn, liền nghiêng đầu về phía chim cánh cụt: "?"

Tông Tiểu Nam: "…"

Với độ ngốc của gấu Bắc Cực, nếu muốn bù trừ khí chất thì chỉ còn cách tu thành tinh.

"Cậu là Tông Tiểu Nam? Còn cậu là Nhiếp Băng Nguyên?" Lâm Vụ thử gọi tên hai người.

Chim cánh cụt phát sáng đập đập đôi cánh như tay, nhảy nhót vài cái rồi nhảy lên lưng gấu Bắc Cực, không ngừng gật đầu.

Nhiếp Băng Nguyên đã thôi cảnh giác từ lúc nghe Hồ Linh Dự gọi "Lâm Vụ" và "Vương Dã", giờ đang đắm chìm trong kỳ diệu lần linh thú hóa thứ hai. Gánh chim cánh cụt lên lưng cũng chẳng thấy nặng gì.

"Cáo à," Vương Dã nghiêm giọng với hồ ly đại tiên, "cậu kêu đưa tôi và Lâm Vụ đến 100 năm sau, chứ không phải đưa hai cậu ấy về 100 năm trước!"

"Tôi thật sự đưa được hai người họ đi rồi á?" Hồ Linh Dự vẫn chưa dám tin.

Lâm Vụ bước tới, đi vòng quanh chim cánh cụt và gấu trắng mấy vòng: "Đây là linh thú hóa hả?" Đáng yêu quá đi mất.

Cậu không kìm được muốn chạm đầu tiểu chim cánh cụt, nhưng đầu ngón tay chỉ xuyên qua không khí. Lúc này mới nhớ Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên từng nói, linh thú hóa không có thực thể, chỉ là sự hội tụ năng lượng.

Dường như nhận ra cậu thất vọng, chim cánh cụt lại nhảy nhót, nhẹ nhàng mà vụng về leo dọc theo cánh tay cậu lên vai.

Nếu Lâm Vụ từng chứng kiến trận chiến hóa cự thú, thì sẽ biết, khi đó tiểu hồ ly phát sáng cũng từng nhảy lên vai Tông Tiểu Nam y như vậy.

Sói rừng vui ra mặt, mắt ánh lên nét cười, như sương đêm tan trong rừng khuya.

Gấu trắng bị bỏ quên: "…"

Hai người chơi vui thế, thôi tôi đi nhé?

Hồ Linh Dự: "Dù kết quả có hơi sai khác, nhưng lỡ đến rồi, cơ hội hiếm có, dẫn hai người họ đi trải nghiệm sự phồn hoa của trăm năm trước đi."

Vương Dã: "Ví dụ?"

Hồ Linh Dự: "Dạo chợ đêm, ăn đồ khuya, ngắm cảnh đêm."

Vương Dã: "Ừ, dắt hai cái đèn chiếu phát sáng đi chơi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!