Yêu cầu "du lịch tuần trăng mật đôi xuyên không" đúng là quá đáng, nhưng "trò chuyện nhóm sáu người" thì có thể thử xem sao.
Hồ Đại Tiên thu lại dã tính lực, chủ động cắt liên kết với hai bên còn lại, sau đó vừa ăn táo vừa uống nửa chai nước tăng lực, bắt đầu "thám hiểm trò chuyện nhóm" một cách chính thức.
Bên Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên, khi Hồ Đại Tiên thu thần thông lại, mặt đá mặt dây chuyền lập tức tối đi.
Điều duy nhất Chim Cánh Cụt có thể làm là giữ trạng thái bán thú hóa, tiếp tục giải phóng dã tính lực.
Nửa tiếng sau, mặt đá lại sáng lên.
Hồ Linh Dự: "A lô?"
"Chúng tôi đây," Tông Tiểu Nam vội đáp.
Nhiếp Băng Nguyên tựa cằm lên vai cậu, mắt nhắm tịt, giọng uể oải: "Chào."
"Cuối cùng cũng nghe thấy hai cậu rồi," Hồ Linh Dự giọng rõ ràng vui hẳn lên, "Lâm Vụ, Vương Dã, hai cậu nghe thấy không?"
…Hiển nhiên là không.
Vừa mới vui được một giây, Hồ Đại Tiên lại cụt hứng: "Sao trước toàn nối được bên họ, giờ vừa nghe thấy hai cậu, tôi còn tưởng lần này thành công rồi cơ."
Dù đang thất vọng, cậu ta vẫn không quên quan tâm hậu bối: "Gấu trắng bị gì thế, giọng yếu xìu?"
Tông Tiểu Nam đẩy cái đầu đang tựa lên vai mình: "Hỏi cậu kìa."
"Buồn ngủ." Gấu con cau mày làu bàu, ban đầu chỉ tựa đầu, giờ thì còn ôm luôn Chim Cánh Cụt làm gối ôm hình người.
Hồ Đại Tiên còn tưởng Gấu Bắc Cực thật sự khó ở, giờ bị câu trả lời "chân thật" này làm cho câm nín: "Mới thức đêm một tối đã chịu không nổi, cậu yếu thế hả?"
"Tôi còn trẻ," Nhiếp Băng Nguyên mở miệng không do dự, "đang tuổi ăn tuổi lớn."
"…" Hồ Đại Tiên tuổi đời hơn trăm nghe vậy cạn lời không cãi nổi.
Vài giây sau, Tiểu Hồ vẫn không nhịn được quay sang hỏi Chim Cánh Cụt: "Cậu ấy luôn như vậy à…"
"Không biết xấu hổ? Phải," Tông Tiểu Nam chúc mừng Hồ Đại Tiên, "anh đã nắm được bản chất cốt lõi của cậu ta rồi."
Gấu Bắc Cực không phản bác gì, bởi vì đã ôm Chim Cánh Cụt ngủ say.
Bên ngoài trời bắt đầu hửng sáng, Hồ Đại Tiên thất bại liên tục, tinh thần hơi sa sút.
Tông Tiểu Nam an ủi: "Không sao đâu, không nhóm trò chuyện được thì anh làm trạm trung chuyển thông tin cũng được, ít ra còn nhàn hơn làm cổng truyền tống."
Hồ Đại Tiên không hề thấy an ủi: "Cánh Cụt à, cậu học mấy trò tếu táo của Hổ con từ khi nào vậy…"
Tông Tiểu Nam bật cười, đôi mắt dài giãn ra khiến gương mặt vốn đã hiền hòa càng thêm dịu dàng: "Tôi định hỏi lâu rồi, tại sao Vương Dã là Hổ con, còn Lâm Vụ lại là Sói xám?"
Chỉ nghe giọng thôi cũng cảm nhận được khí chất vương giả của Hổ Đông Bắc rồi.
"Do tôi cố tình đấy," Hồ Đại Tiên uẩn ức, "Tên Vương Dã vừa nghe giọng đã biết không phải người hiền lành, gọi "Hổ con" nghe dễ thương cho bớt khí thế, không thì tôi không đè được anh ta."
"Nói đi, tôi không hiền lành chỗ nào?" Giọng Vương Dã bất ngờ xen vào.
Chim Cánh Cụt và Tiểu Hồ đều ngớ ra, ngay cả Gấu Bắc Cực cũng bật dậy, tỉnh táo hẳn.
"Vương Dã?" Người đầu tiên lên tiếng là Lộ Kỳ đang im lặng nãy giờ, không muốn làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa Hồ Đại Tiên với cặp đôi Nam – Bắc Cực.
"Là tụi tôi," giọng Lâm Vụ vang lên từ mặt đá, có phần u sầu, "nhưng hình như không đúng lúc lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!