Chương 4: (Vô Đề)

Lễ khai giảng bắt đầu lúc mười giờ sáng, trước khi ngủ, Tông Tiểu Nam còn tính toán kỹ lưỡng như hổ vồ mồi, cuối cùng cài báo thức vào đúng 9 giờ 30 — từ lúc bật dậy đến lúc rửa mặt rồi được một con Gấu Bắc Cực nào đó thú hóa cõng trên tuyết phóng thẳng đến tòa nhà học viện trinh sát, nửa tiếng là đủ.

Ai ngờ trời tính không bằng chim tính, bảy giờ sáng điện thoại đã bắt đầu reo.

"Đinh linh~"

Tiếng chuông tin nhắn leng keng như gió rung chuông đồng, thanh thanh mà ngắn ngủi, nhưng phiền ở chỗ cứ vài chục giây lại reo một lần.

Tông Tiểu Nam khó nhọc mở mắt ra, quả nhiên, trong đống tin nhắn chen chúc có một dòng "Đăng ký nhập học hoàn tất. Chào mừng tân sinh viên đến với Đại học số 4…", còn lại toàn là quảng cáo với vài cái trông rất giống lừa đảo.

Đa phần các tin nhắn đều được gửi từ ngày hôm qua.

Tông Tiểu Nam nửa tức nửa ngạc nhiên.

Hôm qua từ lúc rời khỏi khu dân cư là điện thoại đã không còn tín hiệu, vào đến khuôn viên Đại học số 4 thì càng không khả quan, cậu còn tưởng tương lai phải sống trong điều kiện như thế, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý dùng điện thoại làm đồng hồ suốt bốn năm tới.

Tình trạng tin nhắn gửi trễ hoặc mất sóng là chuyện thường ở thời đại này. Trường trung học trước đây của Tông Tiểu Nam nằm ngay khu dân cư đông đúc, thế mà sóng điện thoại vẫn thường xuyên chỉ toàn dấu "x", chẳng phải vấn đề riêng của trường nào hay thành phố nào, mà là vấn đề trên phạm vi toàn cầu.

Nghe giáo viên cũ kể, tổ tiên nhân loại từng rất giàu có, từng có công nghệ viễn thông siêu cấp, mạng lưới thông tin phát triển, tốc độ truyền tải nhanh như chớp, gọi điện, gọi video, xem phim trực tuyến gì cũng có, điện thoại thông minh thậm chí từng rẻ như rau — là rau thời đó.

Nhưng sau khi khí hậu suy thoái, thiên tai liên miên khiến chi phí duy trì mạng lưới viễn thông tăng chóng mặt, rồi thì khủng hoảng lương thực, kinh tế sụp đổ, công nghiệp toàn cầu thụt lùi nghiêm trọng, lục địa dần bị băng giá bao phủ khiến việc khai thác nguyên liệu cơ bản trở nên vô cùng gian nan. Lúc ấy, không còn là chuyện chi phí nữa, mà là cả ngành viễn thông sụp đổ không thể cứu vãn.

Ngày nay điện thoại thông minh bị đội giá lên trời, có tiền cũng chưa chắc mua nổi.

May mà người bình thường cũng chẳng cần đến, vì với tình hình viễn thông hiện nay, trừ phi mua dịch vụ đặc quyền của vài nhà mạng hiếm hoi — đắt đến mức khiến bạn cảm thấy sống không có liên lạc cũng chẳng chết ai — thì ngay cả gọi điện qua mạng cũng là thứ xa xỉ, chưa nói đến video hay xem phim, nhận gửi tin nhắn thoại chậm rì rì đã là giới hạn cao nhất rồi.

Vì vậy điện thoại thời nay chỉ cần thỏa ba yêu cầu: nghe gọi, nhắn tin và giờ giấc chính xác.

Tông Tiểu Nam từng thấy trong viện bảo tàng một chiếc điện thoại cách đây một trăm năm mươi năm, màn hình màu bé tẹo, nút bấm chi chít, vỏ nhựa trông cứng cáp lạ thường. Từ lúc ấy, cậu không bao giờ chê điện thoại mình nữa — hóa ra đây là bản phục chế cổ điển.

Vừa định nhét điện thoại lại dưới gối, Tông Tiểu Nam bỗng khựng lại, nhìn kỹ lại danh sách tin nhắn.

Mẹ thân yêu: [tin nhắn thoại]

May thật, suýt nữa bị đống quảng cáo kia che mất, xém tí bỏ sót giọng của mẹ ruột.

Cậu bấm mở, đợi điện thoại tải dữ liệu, mất tròn hai phút mới phát được.

"Nam Nam à, nghe bố con nói hôm nay khai giảng, thế nào rồi, gặp thầy cô và bạn bè chưa? Trường học thế nào, ký túc, nhà ăn…"

Chỉ trong mấy chục giây, mẹ cậu đã gần như hỏi sạch chuyện ăn ở học hành ở Đại học số 4, còn suýt triển khai điều tra môi trường xung quanh. Nếu không vì cước phí quốc tế đắt đỏ, chắc bà đã gọi điện trực tiếp truy hỏi suốt một tiếng.

Tông Tiểu Nam đành gõ chữ trả lời: Mẹ ơi, con mới đến hôm qua, giờ còn chưa tỉnh ngủ nữa.

Mẹ cậu là phóng viên quốc tế, dạng hay đi khắp nơi, hiện giờ vẫn đang ở nước ngoài. Bận quá nên thường xuyên không có thời gian quan tâm con, nhưng mỗi khi rảnh rỗi thì lại dồn hết mức quan tâm, lực đạo hơi mạnh.

Mẹ thân yêu: [tin nhắn thoại]

Mẹ thân yêu: [tin nhắn thoại]

Mẹ thân yêu: [tin nhắn thoại]

Hiển nhiên giờ bà rảnh rỗi không để đâu cho hết.

Tông Tiểu Nam: Mẹ, tải thoại lâu lắm, mẹ gõ chữ được không?

Mẹ thân yêu: Mẹ con nhiều lời, gõ chữ mỏi tay.

Tông Tiểu Nam: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!