Chương 38: (Vô Đề)

Bệnh viện, phòng bệnh đặc biệt dành cho một người.

Không gian rộng rãi, bày trí sạch sẽ ấm cúng, hoàn toàn không có cảm giác lạnh lẽo của bệnh viện, trái lại giống như một phòng ngủ thoải mái. Người trên giường lại càng không có dáng vẻ của bệnh nhân, một tay cầm ly nước bổ sung năng lượng tổng hợp, tay kia bấm bấm chơi điện thoại thông minh.

"Chị à, hệ thống mạng ở bệnh viện bọn chị xịn thật đấy." Bệnh nhân tóc hồng không ngẩng đầu, chân thành cảm thán khi nghe tiếng bác sĩ bước vào.

Nữ bác sĩ trẻ là đàn chị lớn hơn Hứa Diễm hai khóa khi cậu còn học ngành y. Cô mới tốt nghiệp và nhận việc năm nay, không ngờ lại gặp lại đàn em đã bỏ học giữa chừng trong hoàn cảnh này.

Nhưng cảm giác ngạc nhiên ban đầu đã qua. Giờ đây, cô chỉ mong cậu em làm bệnh nhân cho yên ổn: "Cánh của cậu chưa hỏng, nhưng nếu cậu chơi điện thoại suốt đến sáng, tôi dám cá là cả người cậu sẽ hỏng luôn."

"Không đến sáng… chắc vậy," bệnh nhân tóc hồng cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu, liếc ra ngoài cửa phòng, giọng làu bàu đầy bất mãn, "Cục Kiểm Soát Thú làm việc gì mà lâu thế."

Đàn chị nhìn ra manh mối: "Cậu đang đợi người à?"

"Không có." Hứa Diễm nhanh chóng thu ánh mắt về, phủ nhận cái rụp.

Cô không để tâm, chỉ cảm thán: "Lúc trước ai cũng đồn cậu nghỉ học là để giả bộ ôn lại, thực chất là về nhà kế thừa tài sản hàng tỷ, ai ngờ cậu lại thật sự thi đậu Đại học số 4."

"Đồn khắp nơi? Em nổi vậy hả?" Khi chuẩn bị nghỉ học, đầu óc Hứa Diễm toàn nghĩ về tương lai, không để ý mấy lời đồn xung quanh.

"Trường Y năm nào chẳng có người bỏ học. Nhưng người nhà giàu, lại đẹp trai mà học hành kém đến mức từng môn đều rớt mới buộc phải nghỉ, ai thấy mà chẳng tiếc." Chị nhớ rõ từng có bạn cùng phòng từng theo đuổi cậu em này, tiếc là cậu khi đó đang bị thành tích dày vò, không rảnh mộng mơ yêu đương.

"Đừng dán nhãn em nông cạn như thế," chim hồng hạc nhíu mày, "chẳng lẽ ngoài đẹp trai và giàu, em không thể còn có khí chất và nhân cách cuốn hút hàng ngàn người à?"

Chị nhìn gương mặt trắng trẻo thanh tú đang cố gắng tỏ ra "soái khí", không biết nên nhắc nhở chim hồng hạc nên nhìn rõ hướng phát triển nhan sắc của mình, hay nên từ bỏ ảo tưởng về khí chất nội tâm vốn không tồn tại.

Cô treo bản ghi chép giám sát bệnh nhân vừa điền xong trở lại giá, quyết định nhắc lại điều quan trọng: "Hiện tại cậu đang trong trạng thái không hóa thú, trước khi vết thương sau lưng lành hẳn, cấm vận động mạnh, càng cấm hóa thú."

"Biết rồi, em ngoan mà." Hứa Diễm uống cạn ly nước năng lượng cuối cùng, đặt ly lên đầu giường, cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.

Cô bó tay, cũng không thể tịch thu điện thoại bệnh nhân được. Nhưng ngoài việc hại mắt thì cũng chẳng ảnh hưởng gì nghiêm trọng, ngồi yên chơi còn tốt hơn làm mấy trò lộn xộn khác.

Chuẩn bị rời đi thì nghe Hứa Diễm nói: "Chị à, nếu sau này gặp lại bạn học cũ của mình thì giúp em đính chính chút."

Nữ bác sĩ trẻ không nhịn được cười: "Biết rồi, là cậu thật sự thi đậu Đại học số 4, không về nhà thừa kế tài sản."

"Không phải," chim hồng hạc ngẩng đầu, tỏ vẻ bi thương, thở dài sầu não, "là đống tài sản kia không có phần em, em chỉ được cho ít tiền tiêu vặt thôi."

Khi ba người Tông Tiểu Nam đến bệnh phòng thì gặp đúng lúc bác sĩ ra ngoài. Qua khe cửa mở hé, có thể nhìn thấy rõ cậu công chúa nhỏ màu hồng đang mải mê chơi điện thoại bên trong.

Điện thoại bị rút khỏi tay bất ngờ, Hứa Diễm cứ tưởng đàn chị quay lại bất ngờ, định mở miệng phản đối thì ngẩng lên đã thấy ba gương mặt quen thuộc.

À không, hai gương mặt. Còn cái người chim dữ dằn lấy điện thoại của cậu thì không tính là thân thiện.

"Sao giờ mấy người mới tới," chim hồng hạc bắt đầu trách móc, "có biết tôi một mình nằm cô đơn trong phòng bệnh đáng thương cỡ nào không, lưng đau, người đau, muốn ngủ thì không ngủ được, muốn nói chuyện thì chỉ có không khí lạnh lẽo đáp lại."

Tông Tiểu Nam liếc về phía đầu giường: "Còn có nước năng lượng ngon nữa."

Nhiếp Băng Nguyên nhìn tay Thúc Phóng: "Và cả game di động hấp dẫn."

Chưa kể phòng bệnh này nhìn là biết không hề tầm thường.

Tông Tiểu Nam: "Do Cục Kiểm Soát Thú sắp xếp à?"

Hứa Diễm: "Tôi tự bỏ tiền đổi đấy."

Thế thì cũng chẳng bất ngờ.

Thúc Phóng biết rõ thương tích của Hứa Diễm, nên sau khi tịch thu điện thoại thì yên lặng đứng sang bên, để lại không gian thăm bệnh cho Nam – Bắc Cực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!