Chương 34: (Vô Đề)

Bán trong suốt, nhẹ nhàng, như thể linh hồn thú hóa.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy "đèn ngủ hình cáo", Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên đã lập tức nghĩ tới vài đặc điểm của "linh thú hóa".

Huống hồ Hồ Linh Dự còn là người đầu tiên được ghi chép vào sử sách với tư cách linh thú hóa, lại là cáo đỏ – tất cả các yếu tố gần như đều khớp với tiểu cáo bán trong suốt trước mặt.

Ngoại trừ – họ vốn không nên xuất hiện cùng một thời không.

Dù đúng là linh thú hóa, thì linh thể của Hồ Linh Dự cũng phải xuất hiện trước mặt Lộ Kỳ, chứ không phải đang nhảy nhót trên người Tông Tiểu Nam thế này.

"Dù là cái gì đi nữa, mau xuống cho tôi." Nhiếp Băng Nguyên giơ tay đuổi, tình hình chưa rõ ràng mà con cáo này lại bám lấy Tông Tiểu Nam quá gần khiến anh thấy không yên tâm.

Anh cũng không thật sự định chạm vào cáo phát sáng, chỉ phẩy tay đuổi như đuổi ruồi, nhưng tiểu cáo liền bật cao cả mét, né tránh rất khoa trương, như thể Nhiếp Băng Nguyên định làm gì nó thật vậy.

Sau đó lại đáp xuống vai bên kia của Tông Tiểu Nam, nghiêng đầu huỳnh quang nhìn Nhiếp Băng Nguyên, cái đuôi rậm rạp đung đưa vui vẻ qua lại.

Khiêu khích, chắc chắn là khiêu khích.

"Gấu Bắc Cực không gầm, tưởng tôi ngủ đông thật à?" Nhiếp Băng Nguyên không khách khí nữa, dã tính bùng phát toàn diện, tai gấu tròn trắng hiện trên đỉnh đầu cùng lúc với nửa thân hóa thú, trong nháy mắt đã vòng qua vai bên kia của Tông Tiểu Nam, hai móng gấu nhìn như sắp bắt lấy tiểu cáo phát sáng.

Tiểu cáo cũng nổi giận, vừa "eng eng eng" không ra tiếng – lần này nhìn là biết đang chửi ầm lên thật – vừa lấy công làm thủ, nhảy vọt lên nhào thẳng về phía gấu Bắc Cực, bốn chân ngắn nhỏ xòe ra như sóc bay từ trên cây lao xuống.

Nhiếp Băng Nguyên chỉ thấy một khối huỳnh quang ập vào mặt, sức mạnh dã tính trong người đột nhiên mất kiểm soát. Rõ ràng anh chỉ đang từ từ vận sức để giữ nửa thân hóa thú, mà giờ đây lại như bị kéo vào vòng xoáy khổng lồ.

Ý thức và sức mạnh dã tính bị tách rời khỏi cơ thể, thế giới đột nhiên trở nên nhẹ bẫng và mơ hồ.

Tông Tiểu Nam gần như đã xác định tiểu cáo chính là linh thể của Hồ Linh Dự, đang định lên tiếng can ngăn hai kẻ chưa tốt nghiệp mẫu giáo thì chợt thấy Nhiếp Băng Nguyên ngã thẳng xuống.

Hơi thở ngưng bặt, đầu óc trống rỗng, cánh cụt lao đến ôm lấy anh hoàn toàn theo bản năng.

May là đỡ kịp.

Nhưng người trong lòng lại không còn chút phản ứng nào, hoàn toàn mất ý thức.

Cùng lúc đó, dưới đất xuất hiện thêm một… Gấu Bắc Cực phát sáng??

Bán trong suốt, phát ra ánh lam dịu, đúng kích thước của một con gấu thật sự, đứng cạnh tiểu cáo đèn ngủ thì không thể gọi là thanh tú nữa, mà phải là "tí hon".

Tông Tiểu Nam nhìn cơ thể Nhiếp Băng Nguyên đã mất hết dấu vết nửa hóa thú trong lòng mình, lại nhìn linh thể gấu rõ ràng trước mặt: "Lão Nhiếp, nghe thấy tôi nói không?"

Khâu "xác nhận danh tính" bỏ qua luôn, đừng nói là bóng gấu phát sáng có đường nét hoàn chỉnh, cho dù nó trong suốt 90%, chỉ còn lại một đôi mắt gấu, một đôi tai, thậm chí một nhúm lông, cánh cụt nhắm một mắt cũng nhận ra được.

Gấu phát sáng trông chững chạc hơn tiểu cáo nhiều, nghe vậy liền chậm rãi bước tới, nhẹ nhàng dùng đầu cọ vào cánh tay Tông Tiểu Nam đang ôm thân thể Nhiếp Băng Nguyên, rồi ngẩng đầu lên, nhìn chăm chăm vào cánh cụt.

Mắt gấu nhỏ xíu.

Yếu đuối, đáng thương, bất lực, như sắp khóc tuôn trào.

"Hồ Linh Dự!" Tông Tiểu Nam sốt ruột quay đầu tìm thủ phạm.

Tiểu cáo phát sáng thấy tình hình không ổn, lập tức bật lên.

Hóa thành một luồng sáng lam, chui vào mặt dây chuyền đá của Tông Tiểu Nam.

Bóng gấu bán trong suốt đang diễn cảnh đáng thương cũng lập tức hóa thành ánh sáng xanh nhạt, quay trở lại cơ thể Nhiếp Băng Nguyên.

"Cánh cụt ơi?" Âm thanh đầy thấp thỏm của Hồ Linh Dự lại vang lên từ trong cục đá, đồng thời Nhiếp Băng Nguyên trong lòng Tông Tiểu Nam cũng từ từ tỉnh lại.

Gấu Bắc Cực: "Tốt nhất anh giải thích rõ ràng cho tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!