"Cô Liễu, thầy Vương, mau tránh ra!" – Tắc kè hoa thoát khỏi trói buộc, điên cuồng lao tới. Cao Nham hét lên đẩy hai người kia lùi lại, còn mình thì ngay lập tức hóa thú.
Một con voi châu Á dài gần sáu mét, cao hơn ba mét rưỡi, xông thẳng vào con tắc kè hoa khổng lồ.
Hai quái vật khổng lồ va vào nhau, âm thanh rung trời, mặt đất cũng phải chấn động.
Thiên nga đen vút lên cao.
Mèo cam bật người leo tít lên cây linh sam.
Từ đằng xa, Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên mở to mắt nhìn.
Chim săn mồi trong vô thức xòe cánh ôm lấy chim hồng hạc vào lòng giữa những âm vang rền rĩ.
Pha đối đầu này không phân thắng bại.
Voi châu Á tuy nhỏ hơn chút, nhưng nặng và vững. Tắc kè hoa to hơn, nhưng chân không vững, rốt cuộc hai bên đều không thể hạ gục nhau. Nhưng rõ ràng Cao Nham đã trở thành rào chắn vững chãi nhất ngăn bước đường tháo chạy của Lữ Huyễn Chu.
Tắc kè hoa muốn đổi hướng chạy trốn, nhưng lần nào cũng bị voi chặn đầu. Là giáo viên dạy Lực Dã Tính, Cao Nham có nhận thức chiến đấu lẫn tốc độ vượt trội.
Nhưng vấn đề lớn nhất hiện giờ là: chỉ ngăn tắc kè hoa chạy trốn thì chưa đủ.
"Lữ Huyễn Chu, em bình tĩnh nghe thầy cô nói," – Liễu Hinh bay lượn trên đầu tắc kè hoa, lên tiếng, "Không ai muốn làm hại em cả. Em hãy hóa giải hình thú đi, có thầy cô ở đây, mọi chuyện đều có thể giải quyết—"
Tắc kè hoa chẳng có phản ứng gì, vẫn chỉ như con thú điên cuồng tìm cách tháo chạy, hết lần này đến lần khác đâm đầu vào con voi chặn trước mặt.
Nó rít lên những âm thanh "xè xè" chói tai, đầu và đuôi quẫy loạn trong không khí.
Voi châu Á cũng rống lên "ngao—", như thể đáp lại hay cảnh báo, nhưng thật ra là tiếng rên vì quá đau.
Nếu đối phương thật sự là tội phạm nguy hiểm, thì cả Liễu Hinh lẫn Cao Nham đều đã có thể toàn lực tấn công từ lâu, miễn là có thể khống chế được. Nhưng đây là học sinh của họ.
"Cứ giằng co thế này không ổn," – Nhiếp Băng Nguyên nhìn rõ tình thế chiến trận, "Cao Nham sớm muộn cũng gục."
"Tụi mình lên giúp đi," – Tông Tiểu Nam biết rõ cậu và gấu Bắc Cực chẳng đóng vai trò mấy, nhưng ít nhất cũng có thể cầm chân thêm chút thời gian. "Giờ thầy Long chắc đã tới phòng trực an toàn rồi, chỉ cần chờ tiếp viện, là khống chế được Lữ Huyễn Chu."
"Thả tôi ra," – Hứa Diễm vỗ tay hai cái vào cánh tay chim săn mồi đang chắn trước mặt mình. "Tôi không sao, tôi đâu phải giấy lụa."
Thúc Phóng chẳng nhúc nhích, vẫn giữ tư thế ôm hồng hạc trong lòng.
Hứa Diễm vừa chóng mặt vừa tức: "Cậu đang nhân cơ hội chiếm tiện nghi tôi đấy à?"
Thúc Phóng đáp: "Giờ cậu thế này, có đi theo hai người kia cũng chỉ vướng víu thêm."
Lần này Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên lại đứng về phía chim săn mồi, vừa định lên tiếng thì đã nghe hồng hạc thở dài bất lực: "Ai bảo tôi định đi? Tôi bảo cậu theo hai người kia cơ mà."
Chim săn mồi, chim Cánh cụt Hoàng Đế, gấu Bắc Cực: "…"
Hứa Diễm: "Tôi chỉ bị thương ở cánh nên không bay được, đầu có hơi choáng thôi, để tôi ở đây chẳng sao cả. Ba người mau đi chiến đấu cho ra hồn vào, đừng làm mất mặt đội trinh sát."
Thúc Phóng: "Tôi đâu phải đội trinh sát."
Hứa Diễm: "Giờ thì cậu đại diện cho tôi."
Tiếc thay, "Tam kiếm khách trinh sát" vừa rục rịch xuất phát thì đã bị Liễu Hinh trên trời phát hiện, giọng nghiêm khắc hơn cả khi giảng bài: "Mấy em còn ở đó làm gì, mau rời khỏi đây—"
Tông Tiểu Nam: "Bọn em muốn giúp—"
Liễu Hinh: "Mấy em rời khỏi nơi nguy hiểm mới là giúp thầy cô lớn nhất!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!