Là hội viên của Hội Dũng Giả, chim cánh cụt và gấu Bắc Cực cũng đã khá lâu không gặp Lữ Huyễn Chu, không ngờ Thúc Phóng — người quanh năm chỉ quanh quẩn trong mảnh đất nhỏ cạnh toà y học — lại đụng mặt hội trưởng của họ.
Nhưng Tông Tiểu Nam cũng không định tìm hiểu kỹ hơn: "Chắc là gặp chuyện gì đó thôi."
Chuyện riêng không tiện nói ra, đành lấy cớ là bệnh.
"Có thể." Thúc Phóng không khẳng định cũng không phủ nhận. Thật ra không phải chỉ một lần anh gặp Lữ Huyễn Chu quanh khu y học, vị hội trưởng này dường như lúc nào cũng quanh quẩn ở đó. Nhưng Thúc Phóng không có hứng tò mò, thấy hai hội viên cũng chẳng quan tâm, anh bèn ngừng chủ đề.
Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên đứng bên mảnh ruộng thực nghiệm suốt gần một tiếng, chỉ nhìn Thúc Phóng bận rộn — vẫn là từng nhát từng nhát cuốc đất, ánh nắng rọi lên khuôn mặt gầy gò cương nghị của anh, mồ hôi ướt đẫm trong mái tóc.
Người làm thì không biết mệt, người đứng xem thì thật sự không nhịn được nữa, thốt lên thắc mắc sâu xa từ đáy lòng: "Tôi nói chứ, sao lần nào tới cũng thấy anh đang cuốc đất thế? Cảm giác cái ruộng này sắp bị anh lật đến tám trăm lần rồi đấy."
Câu này là gấu Bắc Cực hỏi, nhưng chim cánh cụt gật đầu lia lịa, hoàn toàn tán thành.
"Cuốc càng sâu, điều kiện gieo trồng càng tốt." Thúc Phóng đã làm tới một góc ruộng, đặt cuốc xuống, thẳng người, hai tay đặt lên cán cuốc nhìn về phía chim cánh cụt và gấu Bắc Cực, "Chúc mừng hai người, giai đoạn cày sâu đã hoàn tất, sẽ không phải nhìn tôi cuốc đất nữa đâu."
"Không cuốc nữa á?" Tông Tiểu Nam vốn đã quen nhìn chim săn mồi vung cuốc vác búa, giờ nghe thế lại hơi không tin nổi.
"Ừ, tiếp theo là gieo hạt," Thúc Phóng hiếm khi đùa, "hai người có thể nhìn tôi mở khoá tư thế mới rồi."
"Mau đi thôi," Nhiếp Băng Nguyên — một nông dân trên mây — còn sốt ruột hơn cả, "chậm nữa là mùa đông kế tiếp tới nơi rồi."
Tông Tiểu Nam có thể cảm nhận được niềm vui của Thúc Phóng xuyên qua khoảng cách, sự hài lòng với giai đoạn hiện tại và mong chờ cho giai đoạn tiếp theo, đơn giản và thẳng thắn, thuần khiết đến mức mang chút ngây thơ trẻ con.
Nhiếp Băng Nguyên ban đầu còn định xem thử cách gieo hạt, liếc mắt sang lại thấy gương mặt nghiêng của Tông Tiểu Nam — thôi xong, còn hăng hơn cả mình.
Đi học mà cũng nghiêm túc thế này thì hay biết mấy.
"Đi thôi." Nhiếp Băng Nguyên chào Thúc Phóng, nhưng va vai thì lại là Tông Tiểu Nam.
"Giờ đã đi rồi à?" Tông Tiểu Nam còn chưa thỏa mãn, nhìn đồng hồ, "Mới một tiếng à, thầy Tony chưa cắt nổi mấy cái đầu đâu."
"Cậu nói gì thế, thầy Tony năm phút một cái, ngồi xuống, choàng khăn, cắt xong, mời đi."
"Cậu có thể bịa hoang đường hơn nữa không?"
"Rắn mập nói đấy, không có gì ngoài tay nghề thuần thục."
"…"
Chim săn mồi đang chống cuốc nghỉ ngơi, cảm giác như vừa nghe xong một đoạn mật mã: "Thầy Tony là ai?"
"Tiệm cắt tóc trong trường, hôm nay khai trương buổi đầu tiên của học kỳ." Tông Tiểu Nam quay sang giải thích cho Thúc Phóng, bỗng "ồ" một tiếng, lại quay sang Nhiếp Băng Nguyên: "Tự nhiên tôi nhìn Thúc Phóng là nghĩ tới Hứa Diễm, mà nhắc tới Hứa Diễm lại nghĩ tới cái đầu hồng của cậu ta. Là gấu Bắc Cực, cậu có muốn thử nhuộm trắng cho hợp tông không?"
"…Liên tưởng của cậu thật chẳng miễn cưỡng tí nào," Nhiếp Băng Nguyên giơ tay túm cổ áo sau của chim cánh cụt kéo về trước mặt, mũi chạm mũi, "Nghe kỹ nhé, không đời nào."
Tông Tiểu Nam né về sau một chút, nhưng vẫn kiên trì dụ dỗ: "Thử một chút đi, biết đâu đẹp trai vượt bậc."
"Người bình thường đẹp trai lên gọi là vượt bậc, người đẹp trai rồi thì đẹp thêm chẳng có ý nghĩa."
"Đẹp trai chỉ là tiêu chuẩn tối thiểu, sức hút thật sự là ở khí chất, khí chất hiểu không?"
"Trắng là có khí chất à?"
"Lạnh lùng, cô đơn, đặc lập độc hành." Tông Tiểu Nam tiện miệng bịa mấy từ, trong lòng thì nghĩ, thế còn hơn là ngốc nghếch.
Không ngờ Nhiếp Băng Nguyên không cãi lại, mà chau mày một lúc lâu, sau đó rất miễn cưỡng hỏi: "Cậu thích kiểu đó hả?"
Hai chữ "thích" khiến tim Tông Tiểu Nam run lên một cái. Nếu ánh mắt có thể viết thành chữ thì trong con ngươi cậu lúc này chắc chắn đang in hai chữ "chột dạ". Mãi đến khi thấy chân mày Nhiếp Băng Nguyên đầy bối rối, cậu mới hiểu đối phương không hề có ý đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!