Chương 26: (Vô Đề)

Phòng 215, chỉ còn năm phút nữa là đến giờ liên lạc đã hẹn.

Nhiếp Băng Nguyên xác nhận hành lang không có ai, sau đó quay lại dùng ghế chặn cánh cửa gỗ bị kẹt khoá, tránh lại bị mấy bạn cùng trường yêu thích quan sát đời sống sinh viên kiểu như Hứa Diễm phát hiện hai người đang thì thầm bí mật trong phòng.

Xong xuôi mọi thứ, anh mới leo lên giường, ngồi ngay ngắn bên cạnh chim cánh cụt.

Tông Tiểu Nam rất hài lòng với công tác chuẩn bị của gấu Bắc Cực, nhưng lại không hiểu nổi đôi tai gấu tròn trịa trắng tinh kia: "Lão Nhiếp, cậu bán thú hóa làm gì?"

Gấu Bắc Cực đưa tay vuốt ngược tóc ra sau, để lộ vầng trán điển trai: "Để thể hiện sự nghiêm túc với buổi trò chuyện lần này."

Tông Tiểu Nam: "… Cậu đừng nghiêm túc quá mức thế chứ."

"Bắt đầu đi thôi," Nhiếp Băng Nguyên không kiềm được háo hức, "chốc nữa cậu sẽ thấy thế nào là kỹ năng thẩm vấn đỉnh cao."

Luồng khí ấm áp khẽ lan ra, viên đá lại phát sáng ánh trắng nhàn nhạt.

Lần này thời gian hai bên ăn khớp hoàn hảo, gần như đồng thời cất tiếng——

Tông Tiểu Nam: "Nghe thấy không?"

Tiểu Hồ Đại Tiên: "Hình như kết nối rồi…"

"Tôi cũng có mặt," Nhiếp Băng Nguyên lập tức lên tiếng tạo cảm giác tồn tại, "Tiểu Hồ Đại Tiên, bạn anh đâu?"

"Chào buổi tối." Giọng nam trong trẻo vang lên đúng lúc.

"Không ngờ hôm nay lại thuận lợi thế," Tông Tiểu Nam hơi bất ngờ, "tôi cứ tưởng phải thử vài lần mới được."

Tiểu Hồ Đại Tiên: "Tối qua chẳng nói rồi còn gì, mấu chốt nằm ở tôi, chỉ cần nắm vững cân bằng tinh vi, là điều khiển dễ như trở bàn tay."

Tông Tiểu Nam: "Giờ anh nắm được rồi hả?"

Tiểu Hồ Đại Tiên: "Tất nhiên, tôi là Tiểu Hồ Đại Tiên cơ mà."

Nhiếp Băng Nguyên: "Hồ Linh Dự, anh nổ vừa thôi."

Tiểu Hồ Đại Tiên: "Nổ á? Tôi chưa từng——"

Âm thanh sôi nổi tự tin đột ngột dừng lại.

Sau đó là gương mặt đắc ý của gấu Bắc Cực dí sát vào mặt chim cánh cụt: "Phá án rồi."

Tông Tiểu Nam: "… Đây là "kỹ năng thẩm vấn đỉnh cao" của cậu đấy à?"

"Cậu chỉ cần trả lời có hiệu quả không là đủ rồi." Nhiếp Băng Nguyên đắc ý nhướng mày, "Chuyện dọa người ấy mà, phải bất ngờ, đánh thẳng vào chỗ yếu, vừa tự nhiên vừa mượt mà, chớp mắt là xong."

"Sao các cậu biết tên "Hồ Linh Dự"?" Giọng trong trẻo đổi lại, hỏi.

Tông Tiểu Nam khẽ thở ra một hơi, dù ban ngày đã chuẩn bị tâm lý, khoảnh khắc xác nhận vẫn khiến cậu xúc động.

Tuy hôm qua đã nói rất nhiều, nhưng đến giờ phút này, cậu và Nhiếp Băng Nguyên mới hoàn toàn xua tan hoài nghi cuối cùng — cảm nhận chân thật rằng họ thực sự đang trò chuyện với người sống ở một trăm năm trước.

Một tiếng "Hồ Linh Dự" bật ra theo bản năng, không thể nào là giả.

"Hoàn toàn tình cờ thôi, ban đầu bọn tôi chỉ định hỏi thầy về Linh Thú Hóa." Tông Tiểu Nam không vòng vo nữa, kể thật.

Giọng trong trẻo: "Linh Thú Hóa?"

Tông Tiểu Nam: "Một dạng thức tỉnh hiếm gặp, ý thức và dã tính có thể rời khỏi cơ thể, biến thành dạng năng lượng tự do di chuyển."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!