Chương 24: (Vô Đề)

Ngày 19 tháng 5 năm 2150, ngày 30 tháng 6 năm 2150.

Ngày 19 tháng 8 năm 2046, ngày 30 tháng 9 năm 2046.

Từ lần liên lạc trước đến giờ, cả hai phía đều đã trôi qua 42 ngày, nhưng trên tọa độ thời gian, lại cách nhau tròn 104 năm.

Trước bàn học, Nhiếp Băng Nguyên ngồi chết lặng, miệng há ra một nửa, chưa kịp khép lại.

Trên giường, Tông Tiểu Nam kinh ngạc đến mức quên cả hô hấp.

Cả hai vốn đã chuẩn bị tâm lý cho việc lệch múi giờ thời không, nhưng không ngờ độ chênh lệch lại lớn đến mức khó mà tưởng tượng nổi.

"Sao không ai nói gì thế?" Đợi mãi vẫn không có hồi đáp, giọng trong viên đá bắt đầu cuống lên, lẩm bẩm một mình: "Chẳng lẽ lại mất tín hiệu rồi? Rõ ràng mình mới vừa nói một câu mà!"

"Không mất, không mất," Tông Tiểu Nam vội vàng lên tiếng. Dạo gần đây cậu dùng từ láy với tần suất cao bất thường, cứ sợ mình truyền đạt không đủ nhanh, "Chỉ là không biết phải nói gì thôi, chuyện này thật sự quá… quá kỳ diệu."

Nhiếp Băng Nguyên nghe vậy, lập tức biết rõ cánh cụt suýt nữa đã buột miệng nói ra từ "nhảm nhí", bởi suy cho cùng, bản thân hai người họ vẫn khó mà tin nổi — cuộc đối thoại xuyên thế kỷ này, đúng là quá sức tưởng tượng.

"Cậu vừa rồi định nói "nhảm nhí" đúng không?" Giọng trong viên đá khẽ nhướng cao một chút.

Tông Tiểu Nam: "…"

"Lần trước tôi đã nghe ra rồi," giọng kia tiếp tục, "dù chúng ta không ở cùng một nơi, nhưng xét về giọng nói thì khoảng cách chắc cũng không quá xa, nếu không tính khoảng cách thời gian."

Tông Tiểu Nam: "Anh thực sự là người của trăm năm trước à?"

"Tôi vẫn còn đang sốc từ lần liên lạc trước tới giờ, nên hoàn toàn hiểu tâm trạng của cậu. Nhưng tín hiệu có thể bị ngắt bất cứ lúc nào, chúng ta phải tranh thủ trao đổi càng nhiều thông tin càng tốt." Giọng trong viên đá có vẻ đã rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này tư duy rất mạch lạc. "Việc quan trọng nhất là hiểu tại sao chúng ta có thể liên lạc, và làm thế nào để giữ liên lạc."

Nhiếp Băng Nguyên bước lại gần, sợ làm ảnh hưởng đến người trong viên đá nên không ngồi xuống, chỉ đứng bên giường, bóng đổ dưới ánh đèn thật nhạt.

Tông Tiểu Nam không ngẩng đầu, nhưng biết rõ Bắc Cực đang đứng cạnh mình, nhờ đó đầu óc cũng bình tĩnh lại đôi chút: "Lần trước nói chuyện với anh là lúc tôi đang giải phóng dã tính, mà trước đó viên đá của tôi cũng đã vài lần phát sáng bất thường, lần nào phát sáng cũng trùng với lúc tôi sử dụng dã tính."

"Tôi biết mà." Giọng trong viên đá như thể sớm đã khẳng định hướng suy đoán đó.

Tông Tiểu Nam: "Anh biết?"

"Bởi vì lúc nói chuyện với cậu, tôi cũng đang làm điều tương tự."

Tông Tiểu Nam: "Anh cũng đang giải phóng dã tính?"

"Đúng vậy."

"Vậy sau lần ngắt kết nối trước, anh đã thử lại chưa?"

"Thử rồi."

"Không thể nào, hơn một tháng nay tôi đều giải phóng dã tính mỗi tối. Nếu anh cũng thử, thì sao phải mất từng đó thời gian mới nối lại lần nữa?"

"Vì dã tính của tôi hơi đặc biệt, phải đạt được một điểm cân bằng rất vi tế mới kết nối được với cậu."

"Mỗi hệ loài đều có năng lực đặc biệt."

"Dã tính của tôi là… giả chết."

"…Cái gì cơ?"

"Giả chết. Tức là các dấu hiệu sinh tồn bị suy yếu, giảm xuống mức cực hạn, nhìn thì như chết rồi, nhưng thực chất chưa chết hẳn."

Tông Tiểu Nam theo phản xạ nhìn sang Nhiếp Băng Nguyên, như muốn hỏi: trong các hệ loài có hướng dã tính nào gọi là "giả chết" không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!