Phòng đối kháng rộng gấp ba lần phòng huấn luyện, sàn chia làm bốn khu vực.
Cả lớp trinh sát ngồi tụ lại khu số 4, quay mặt về phía ba khu 1, 2, 3 là khu vực thi đấu, tới lượt ai thì lên, không tới lượt thì quan sát.
Hộp bốc thăm mà Cao Nham chuẩn bị vừa mộc mạc vừa cổ điển – chỉ là cái hộp giấy có nắp, khoét một lỗ trên nắp, bên trong nhét bốn mươi mảnh giấy ghi tên.
Mỗi lượt có thể thi đấu ba cặp cùng lúc.
"Để xem học sinh đầu tiên của nhóm một là…" Bàn tay lực lưỡng của Cao Nham hăng hái khuấy tung bên trong hộp.
Tông Tiểu Nam nghiêng đầu ghé tai Nhiếp Băng Nguyên thì thầm: "Tôi nghi ông thầy này tổ chức buổi này chỉ để thỏa mãn cảm giác bốc thăm."
Tông Tiểu Nam bị hơi thở phả vào tai, ngứa ngáy khẽ nghiêng tránh: "Cậu nghĩ ai bị gọi đầu tiên?"
Nhiếp Băng Nguyên: "Trương Thiếu Tuyên."
Tông Tiểu Nam: "Tôi cũng nghĩ vậy."
Nhiếp Băng Nguyên: "Năng lực đặc biệt: trăm phát trăm trúng vào mắt xanh thầy cô."
Tông Tiểu Nam: "Còn có khả năng tiên đoán ngược."
Cáo tai to ngồi sát bên cạnh: "…Này, mấy cậu có thể tránh mặt đương sự khi tám chuyện được không?"
Cao Nham cuối cùng cũng rút ra mảnh giấy đầu tiên: "Nhiếp Băng Nguyên!"
Gấu Bắc Cực: "…"
Trương Thiếu Tuyên hí hửng bán thú hóa tại chỗ, hai tai cáo to tướng lắc lư theo đầu: "Không phải tôi đầu tiên, tiếc thật."
"Cặp với Nhiếp Băng Nguyên là…" Tờ giấy thứ hai lộ diện, "Trương Thiếu Tuyên."
Cáo tai to: "…"
Tông Tiểu Nam nhịn cười, vỗ vai cổ vũ: "Giờ thì cậu khỏi tiếc nữa rồi."
Tuy không hào hứng gì khi bị gọi đầu tiên, nhưng đã bị bốc trúng thì Nhiếp Băng Nguyên cũng đứng dậy thản nhiên, bước đi nhẹ nhàng về khu 1 như thể không phải đi đánh nhau, mà là đi trò chuyện tâm tình.
Trương Thiếu Tuyên theo sau, ánh mắt đờ đẫn, tai cũng cụp xuống – nếu "sống không còn gì luyến tiếc" có chân dung, thì chính là cáo tai to bây giờ.
Là chủng loại nhỏ nhất tính cả nam nữ trong lớp trinh sát, thành tích thể lực của Trương Thiếu Tuyên luôn ở nhóm cuối. Giờ lại phải đấu với người đầu bảng, đời còn gì chua chát hơn?
Bốn bạn còn lại của hai nhóm cũng lần lượt được gọi tên.
Thật ra cả ba cặp đầu đều được xem là "xui xẻo", vì trước giờ chưa ai luyện một chọi một kiểu này, thi đấu đầu tiên đích thị là "đánh loạn", ít nhất phải xem vài trận mới bắt đầu có bài bản một chút.
Nhưng bốn người còn lại lên khu 2 và 3 thì bước đi hăng hái, tinh thần phơi phới – hạnh phúc là khi có so sánh, chỉ cần tránh được Gấu Bắc Cực, vòng đầu cũng có thể là trời xanh mây trắng.
Kết quả không ngoài dự đoán, mới ba phút thi đấu, Trương Thiếu Tuyên đã bị một cú quật vai văng ra khỏi đường biên khu 1.
Ra ngoài sân là thua – đó là quy tắc của trận này.
Gấu Bắc Cực và Cáo tai to cùng quay lại, một người đi như chưa từng rời đi, một người ôm lưng nhăn nhó, đồng thời ngộ ra chân lý đời mình: "Văn phòng mới là nơi tôi thuộc về. Sau này vào Cục Kiểm Soát Thú Hóa, tôi làm hành chính."
Vừa có một sân trống, lập tức đổi lượt mới.
Trận này cứ thế diễn ra hơn nửa tiết, đến khi Tông Tiểu Nam nghe thấy tên mình, trùng hợp thay, cậu bắt cặp với Gấu Xám Bắc Mỹ – Phiên Lâm, biệt danh "Gấu chụp nước trong".
Hứa Diễm: "Chim cánh cụt tiêu rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!