Chương 22: (Vô Đề)

Mùa hè? Tháng Tám??

Tông Tiểu Nam khó hiểu: "Anh nghiêm túc hay đùa đấy?"

Giọng trong đá: "Tôi lúc nãy cũng tưởng cậu nói tháng Năm là đùa, nhưng tôi còn biết dùng cái đầu thông minh để suy nghĩ, cậu cầm một viên đá tự nhiên biết nói chuyện, việc đầu tiên phải làm là hỏi cho rõ vì sao có thể liên lạc được, chứ không phải giỡn cái trò "lệch thời gian", như vậy có phù hợp với logic hành vi của người bình thường không?"

Giọng nói trẻ tuổi kia bắt đầu có cảm xúc rõ rệt.

Mà kiểu tức giận đó… nghe không giống loại mạnh mẽ sắc nhọn như họ mèo lớn giương vuốt gào thét, mà giống kiểu họ thú nhỏ bị chọc tức dựng ngược lông.

"Anh phân tích cũng đúng," Tông Tiểu Nam nói, "thế sao lại nổi giận?"

Trong đá: "Cậu ngốc quá đi!"

Còn ra vẻ người lớn làm gì. Tông Tiểu Nam nhịn không cãi, chỉ trừng mắt nhìn Nhiếp Băng Nguyên.

Gấu Bắc Cực tâm lý lập tức đưa tay xoa ngực chim cánh cụt, vỗ nhè nhẹ, mấp máy môi: đừng giận, đừng giận.

"…" Tim Tông Tiểu Nam vốn bình thường, bị Nhiếp Băng Nguyên chạm một cái lại đập nhanh hơn cả lúc tức giận, vội vã dời sự chú ý về viên đá, không vòng vo nữa: "Giờ bên tôi là ngày 19 tháng 5 năm 2150, bên anh là ngày bao nhiêu?"

Trong đá: "Ngày 2…"

Hết.

Ánh sáng trắng bao quanh viên đá lập tức mờ đi, chỉ trong khoảnh khắc đã trở về màu xám xanh ban đầu, âm thanh cũng bị cắt đứt như cuộc gọi bị ngắt ngang — chỉ khác là không có tiếng báo máy bận, chỉ còn lại không khí tĩnh lặng.

Tông Tiểu Nam bất ngờ, "alo" liên tục mấy tiếng.

Nhiếp Băng Nguyên nghe trọn cuộc gọi cũng suýt bị nghẹn nội thương, đợi cậu vật lộn với viên đá cả chục phút mà vẫn không nối lại được, mới bực mình vò tóc: "Còn thiếu đúng hai giây."

Không cam tâm, Gấu Bắc Cực hỏi chim cánh cụt: "Cậu nghe giọng điệu cuối cùng của hắn, là sốc, là lạ, là sợ, hay là nhầm lẫn?"

"Muốn tôi viết hẳn bài phân tích kỹ năng nghe hiểu cho cậu không?" Tông Tiểu Nam bực bội, "hắn mới nói đúng một chữ số hai!"

Tạm thời đường này coi như tắc.

Nhiếp Băng Nguyên thở dài, nhìn viên đá nhỏ màu xám xanh giờ lại nằm ngoài cổ áo chim cánh cụt: "Vậy ra nó thực sự là thiết bị liên lạc."

Phải phân biệt rạch ròi — chuyện này thì Tông Tiểu Nam buộc phải thừa nhận: "Lão Nhiếp, sau này cậu nói gì tôi cũng tin."

Nói rằng hồn ma không đến vì thời tiết xấu, trúng.

Nghe tiếng bước chân bí ẩn liền lấy dây chuyền ra hỏi "người đâu rồi", hành động mẫu mực.

——Gấu Bắc Cực, thần thánh của giới nói xàm mà luôn trúng tim đen.

"Đừng để ý thời gian nữa," chỉ một chữ "hai", chẳng đủ nghiên cứu, Nhiếp Băng Nguyên đổi chủ đề luôn, "nghĩ xem vì sao nói chuyện được đã."

"Viên đá chắc chắn là điều kiện đầu tiên," Tông Tiểu Nam chỉ vào viên đá đảo Môn Nặc trong tay, "nhưng nghe hắn nói, viên bên đó chắc chưa được mài giũa, chỉ là đá thô bình thường."

"Có thể do đường lấy đá khác nhau, viên của hắn còn nguyên, còn của cậu có khi đã qua tay nhiều người, bị mài đi mài lại." Nhiếp Băng Nguyên phân tích, "Nhưng ngoài đá ra, nhất định còn điều kiện khác, không thì hắn đã không nói "chúng ta tình cờ cùng thỏa mãn điều kiện đặc biệt"."

Tông Tiểu Nam: "Tôi biết là gì rồi."

Nhiếp Băng Nguyên ngẩng lên kinh ngạc, lập tức thấy sau tai chim cánh cụt vẫn còn chùm lông cam vàng chưa biến mất.

Hai người nhìn nhau vài giây, đồng thanh:

"Sức mạnh hoang dã."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!