Chương 21: (Vô Đề)

Nước, lẫn với từng mảng băng vỡ vụn, ào ạt tràn vào mắt mũi miệng. Gấu Bắc Cực vùng vẫy điên cuồng trong cơn ngạt thở, cơ thể bị treo ngược vẫn tiếp tục bị thả xuống dưới.

Mọi âm thanh đau đớn đều bị nước dìm xuống đáy bể, chỉ còn tiếng bánh răng rỉ sét nghiến kẽo kẹt vang vọng trong nhà máy hoang tàn không lọt nổi ánh sáng.

"Sao mới có năm phút đã gần chết rồi, mày là gấu Bắc Cực đó, nín thở dưới nước là kỹ năng cơ bản mà…"

"Thôi được rồi, nghỉ tí vậy…"

"Ây da, đánh mạnh tay quá… cũng vì muốn cứu mày thôi, không đấm mạnh sao bắt mày phun được nước ra…"

"Đừng ho nữa, nhìn tao đây, biết vì sao mày xui xẻo thế này không?"

"Là lỗi của Nhiếp Trung Thành…"

Nửa đêm, ký túc xá phòng 206.

Nhiếp Băng Nguyên giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng.

Không khí khô lạnh và từng nhịp thở thông suốt cứ nhắc anh rằng mọi hình ảnh vừa rồi chỉ là một cú "quẩy nhẹ" của vỏ não — có lẽ do ban ngày tiết Trinh sát học quá đỗi nghiêm túc, khiến anh nghĩ đến quá nhiều chuyện không nên nhớ lại.

Nhưng cái đầu gấu dữ tợn và điên cuồng kia vẫn bám riết không buông.

"Má nó." — Gấu Bắc Cực bực dọc chửi một câu, trở mình đổi tư thế, cố tiếp tục ngủ. Anh không tin mấy trò đó có thể biến thành… phim dài tập.

Quả nhiên không có tập tiếp theo.

Vì anh không ngủ lại được nữa.

Kéo chăn đứng dậy, anh đi đến phòng rửa mặt định tạt nước tỉnh người.

Trên người không mặc gì, đó là thói quen ngủ của loài cực địa, chỉ có loài thức tỉnh mang gen như thế mới dám sống kiểu này — người khác nửa đêm đi vệ sinh cũng phải bọc cả cái chăn.

Nhưng có lẽ vì vừa nằm mơ thấy thứ dơ bẩn, Nhiếp Băng Nguyên lần đầu cảm thấy một chút lành lạnh. Vừa đi anh vừa vỗ hai bên cánh tay, tay trái vỗ phải hai cái, tay phải vỗ lại trái hai cái, làm nóng người. Rồi ngẩng đầu vận động cơ cổ vai, lưng anh nổi lên những đường cơ bắp rắn chắc, mờ mờ ẩn hiện trong bóng đêm.

Trước khi ngủ thì ký túc xá đã mất điện, Nhiếp Băng Nguyên ôm chút hi vọng, đến trước cửa phòng rửa mặt vẫn bấm thử công tắc mấy lần.

Bên trong vẫn tối om.

May mà trong phòng có một cửa sổ thông gió nhỏ, hắt được ít ánh trăng, đủ để anh mò mẫm bước vào, đến trước bồn rửa tay, vươn tay vặn vòi nước.

Chết toi.

Cảm giác khi chạm vào đã sai sai — lạnh như sắt tây để ngoài trời mấy tiếng. Não anh ngay lập tức phản ứng: nhiệt độ xuống thấp khiến nước trong ống lẫn vòi đều đóng băng. Nhưng tay lại không kịp dừng, lỡ vặn mạnh một cái.

Ký túc xá phòng 215.

Giường trống không, nhìn sơ như chẳng có ai. Nhưng nếu nhìn kỹ ở góc trong cùng sẽ thấy một con chim cánh cụt đang nằm.

Thân hình tròn xoe như được mặc vest đuôi én, đè một góc chăn bông, lưng áp sát tường, để lộ cái bụng trắng muốt. Hai chi hình vây ép lên mặt như đang che thứ ánh sáng không tồn tại trong bóng tối.

Chim cánh cụt bình thường ngủ đứng. Những người thức tỉnh thuộc họ chim cánh cụt cũng kế thừa thói quen này sau khi hóa thú.

Chỉ có chim con mới nằm ngủ, nằm sấp hoặc nằm ngửa, vì luôn có cha mẹ bảo vệ, chưa hề nhận thức được hiểm họa ngoài kia.

Có giả thuyết cho rằng nếu người giác tỉnh vẫn giữ thói quen ngủ như thú con khi lớn lên, chứng tỏ thời thơ ấu của họ từng được bao bọc trong tình yêu và cảm giác an toàn tuyệt đối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!