Chương 20: (Vô Đề)

Lữ Huyễn Chu không nán lại lâu trước tòa nhà y học. Chào hỏi Thúc Phóng xong, lại hỏi thăm đôi chút về đất thực nghiệm, rồi rời đi.

Thúc Phóng cảm thấy có chút kỳ lạ. Nếu không có chuyện gì đặc biệt, tại sao phải đợi ba người Nhiếp Băng Nguyên rời đi mới xuất hiện? Nhìn tình hình đêm hôm đó, cả bốn người có vẻ rất thân thiết.

Nhưng nghi ngờ ấy chỉ thoáng qua, rất nhanh Thúc Phóng lại tập trung toàn bộ chú ý vào lớp tuyết.

Tiết học buổi chiều đã bắt đầu, toàn bộ khuôn viên Tư Đại trở nên yên tĩnh, đường lớn đường nhỏ đều phủ tuyết trắng, không thấy bóng người, như thể cả sự yên tĩnh của buổi trưa vẫn đang tiếp diễn.

Còn Lữ Huyễn Chu – tắc kè hoa rời khỏi tòa y học – lại không đến lớp, cũng không về ký túc xá, mà vòng ra sau hội trường của trường.

Dù hội trường đã bị bỏ hoang, nhưng vị trí lại khá gần tòa nhà khoa Tổng hợp, nên thường bắt sóng được tín hiệu liên lạc từ đó.

Xác nhận xung quanh không có ai, Lữ Huyễn Chu rút điện thoại, bấm một số.

Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia không đợi cậu ta mở miệng, đã gắt lên trước, giọng đầy bất mãn: "Sao vẫn chưa tìm thấy?"

Bị thúc ép nhiều ngày liên tiếp khiến Lữ Huyễn Chu rối bời, lại không dám nổi nóng: "Tôi đã lật tung tòa y học mấy lần rồi, chỉ còn nước đào sâu ba mét thôi."

"Vậy thì đào sâu ba mét."

Nói dễ như không… Cậu ta âm thầm chửi trong bụng, nhưng chửi xong lại nảy ra nghi hoặc và dao động: "Các người chắc chắn quyển sổ tay đó có thật không?"

"Biến thể cự thú bên trong, chẳng phải cậu đã từng trải nghiệm rồi sao."

"Đúng là vậy, nhưng…"

"Tôi không muốn nghe thêm lời vô ích. Sổ tay chắc chắn nằm trong tòa y học, nhiệm vụ của cậu là phải tìm ra nó."

Cụp một tiếng, cuộc gọi bị cúp ngang lạnh lùng.

Lữ Huyễn Chu ngồi thụp xuống tuyết, ôm đầu tuyệt vọng, không biết phải làm sao, cũng chẳng biết đi đâu.Cùng lúc đó, lớp năm nhất của tòa nhà Trinh sát cũng tràn ngập u ám.

Lẽ ra hôm nay là ngày đáng mừng – giữa trưa nhà ăn đột ngột thông báo tạm thời gỡ bỏ chính sách hạn chế khoai tây đã áp dụng suốt một tuần. Tuy chữ "tạm thời" khiến ai nấy vẫn lo lắng bất an, nhưng ít nhất cũng giúp đám sinh viên Tư Đại – suốt ngày ăn khoai lang mà chẳng no được – có thể thoải mái tận hưởng tinh bột một thời gian ngắn.

Tinh bột khiến con người hạnh phúc.

Hạnh phúc đến mức chiều nay tiết đầu là môn Trinh sát học của cô Liễu Hinh, mà ai nấy vẫn tràn đầy tinh thần, sẵn sàng đối mặt với bầu không khí nghẹt thở.

Thế nhưng cô Liễu lại không làm theo lệ thường.

"Hôm nay không giảng bài nữa, tôi muốn nghe suy nghĩ của các em về môn Trinh sát học, và lý do tại sao chọn chuyên ngành này."

Bốn mươi sinh viên: "…"

Thật ra, sự thay đổi của cô Liễu cũng không hẳn là không có dấu hiệu.

Ngay từ tiết đầu tiên trong tuần, bầu không khí lớp đã có đôi chút khác lạ. Dù cô vẫn nghiêm khắc, nhưng thỉnh thoảng sẽ bất ngờ tương tác với sinh viên – lúc thì bằng ánh mắt, lúc thì bằng câu hỏi. Không phải kiểu "XYZ, em trả lời câu này!" kiểu sát thương chí mạng nữa, mà là những câu hỏi mở rộng từ điểm kiến thức, miễn là có suy nghĩ, có chính kiến thì trả lời sao cũng được.

Kỳ Lân: Sao đột nhiên lại muốn tâm sự với tụi mình vậy?

Ngựa Không Sợ Lạnh: Tuần trước còn chẳng thế.

Sư Tử Đông Nam: Rốt cuộc cuối tuần đã có chuyện gì?

Tôi Không Phải Chó: @Xà Đế

Xà Đế: Đừng tag tôi nữa anh em ơi, bị bắt gặp dùng điện thoại trong lớp là trừ 5 điểm thi cuối kỳ đấy!

Lửa Gấu Gấu: Giờ cũng trót rồi, nói đi mập rắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!