Cuối cùng cũng đến được trước tòa nhà Y học Thú hóa, giữa một mảng trắng xóa, ngoài thùng rác và ghế dài bị chôn dưới tuyết, chỉ còn hai bóng người đơn độc là Nhiếp Băng Nguyên và Tông Tiểu Nam, bốn phía im lặng như chốn quỷ hoang.
"Không ai đến à?" Nhiếp Băng Nguyên hoang mang nhìn quanh, "Chúng ta đến trễ hay đến sớm?"
"Đừng hỏi vớ vẩn." Nếu không phải mệt đến nhấc chân không nổi, Tông Tiểu Nam thật sự muốn tung cước đá bay tên kia.
"Tiểu Nam, cậu bạo quá rồi đấy…"
Bạo?
Tông Tiểu Nam cuối cùng cũng hiểu câu "chân tình huynh đệ đổ cho chó ăn" là như thế nào: "Truyền đơn ghi rõ là mười hai giờ đêm, mẹ nó mười một giờ cậu đã lôi tôi ra khỏi phòng rồi…"
Nhiếp Băng Nguyên nghiêm túc ngay lập tức, ấn cái chân vừa được cậu nhấc lên trở lại: "Nhưng bạo có lý, tôi xin kiểm điểm sâu sắc."
"…" Dù đã chứng kiến hơn cả vạn lần, Tông Tiểu Nam vẫn phải lần thứ mười nghìn lẻ một bái phục cái kiểu "biết co biết duỗi" của Nhiếp Băng Nguyên. "Cậu học kỹ năng sinh tồn này từ ai vậy?"
Nhiếp Băng Nguyên không hiểu: "Kỹ năng sinh tồn?"
Tông Tiểu Nam: "Chỉ cần nhận sai đủ nhanh, thì đòn không bao giờ tới được."
"Chỉ với cậu thôi." Nhiếp Băng Nguyên cười khẩy, "Cậu từng thấy tôi chịu thua ai khác chưa?"
Tông Tiểu Nam thường nghĩ, bản thân đã nỗ lực không biết bao lần để đưa Nhiếp Băng Nguyên trở về đúng vị trí "bạn bè", nhưng đến phút chót lúc nào cũng nhen lên một tia hy vọng mơ hồ — có khi lỗi chẳng phải nằm hết ở mình.
Còn nửa tiếng nữa là đến nửa đêm, hai người quyết định nấp sau mấy cây thông gần đó, vừa có thể âm thầm quan sát, tình huống không ổn thì rút lui cũng dễ, lại có thể nhờ thân cây che gió.
Nhưng mà, chỉ đổi chỗ đứng thôi, có nhất thiết phải sát đến vậy không?
"Cậu đang trốn ai, hay làm chuyện gì mờ ám thế?" Lưng Tông Tiểu Nam đã dán sát vào thân cây rồi mà người đối diện vẫn còn rướn tới, hai người gần như dính vào nhau.
"Suỵt." Nhiếp Băng Nguyên nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cậu.
Tông Tiểu Nam cứng người theo phản xạ, càng chột dạ thì càng nói to: "Cậu rốt cuộc định làm gì?"
"Kỳ lạ thật." Nhiếp Băng Nguyên rút tay về, đưa lên trước mặt so thử, lòng bàn tay vừa vặn chạm đến chóp mũi, "Là cậu lùn đi hay tôi lại cao thêm rồi?"
Tông Tiểu Nam: "…"
Ánh mắt muốn đâm người không thể che giấu, Nhiếp Băng Nguyên thấy vậy liền thu quân, tỏ ra rất có tình nghĩa vỗ vai cậu: "Không sao đâu Tiểu Nam, tôi còn cao được thì cậu chắc chắn cũng còn cơ hội."
…Muốn tận diệt, mệt quá rồi.
Có lẽ ông trời thật sự nghe thấy nguyện vọng của bạn học Tiểu Nam, giây tiếp theo, cành thông to trên đầu hai người liền bị tuyết đè gãy.
Nhiếp Băng Nguyên phản ứng cực nhanh, vừa nghe tiếng động bất thường liền ôm lấy Tông Tiểu Nam lăn sang bên cạnh, đẩy cậu xuống lớp tuyết.
Cành thông rơi xuống, tung lên một màn bụi tuyết dưới gốc cây.
Nhiếp Băng Nguyên đè lên người Tông Tiểu Nam, ngoái đầu nhìn lại: "Đệch, may mà tránh kịp."
Không xa vang lên tiếng giẫm tuyết vội vã, kèm theo tiếng tranh luận lo lắng.
"Hình như tôi nghe có người nói chuyện bên này."
"Không thể nào?"
"Chạy qua xem đi, mà bị đè trúng thật thì không đùa được đâu…"
Chưa dứt lời, ba nam sinh đã xắn tuyết chạy tới, bên cạnh còn có một con quạ mập đang bay là là sát đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!