Giữa trưa, trước tòa nhà y khoa.
Tông Tiểu Nam, Nhiếp Băng Nguyên và Hứa Diễm đứng trên bồn hoa.
Không xa có một Thúc Phóng đang ngồi xổm trong tuyết cao tới đầu gối.
Ba người nhìn Thúc Phóng.
Thúc Phóng nhìn tuyết.
Ánh nhìn đơn phương ấy đã kéo dài mười lăm phút.
Hứa Diễm: "Tụi mình qua đây làm gì vậy?"
Nhiếp Băng Nguyên: "Xem thử anh ta nói có thật không."
Hứa Diễm: "Vậy giờ cậu ta đang làm gì?"
Tông Tiểu Nam: "Quan sát tầng tuyết, xem chỗ nào phù hợp nhất để bắt đầu thử nghiệm. Trước đây toàn đào đất ban đêm, không đủ điều kiện để chọn vị trí tốt."
Hứa Diễm: "Cậu cũng biết chuyện này?"
Tông Tiểu Nam: "Trên đường đi anh ta nói mà, anh quên rồi?"
Nhiếp Băng Nguyên: "Anh ta căn bản không nghe."
Hứa Diễm: "Rốt cuộc hai người đứng về phía ai vậy?"
Tông Tiểu Nam: "Khoa học."
Nhiếp Băng Nguyên: "Và tinh thần khám phá."
Hứa Diễm: "… Làm nghiên cứu trồng trọt trên tuyết mà gọi là khoa học á?!"
Có vẻ Hồng hạc cũng không phải chẳng nghe được gì, ít nhất lúc trên đường, Thúc Phóng có nói mục tiêu của ruộng thí nghiệm là tìm ra phương pháp trồng ngũ cốc trong điều kiện giá lạnh.
Ngũ cốc không giống rau, rau có chu kỳ sinh trưởng ngắn, chỉ cần nhà kính để giữ nhiệt và độ ẩm là đủ. Ngũ cốc cần không gian lớn hơn, thời gian dài hơn, phải có sự phối hợp của tự nhiên: đất, ánh nắng, gió, mưa…
Dù Thúc Phóng giảng giải rất chuyên nghiệp, nhưng ba người lớp trinh sát chỉ chắt lọc được phần hiểu được, gom lại thành nhận thức như trên.
Tông Tiểu Nam: "Anh ta nói nếu hôm nay xác nhận xong vị trí, sau đợt tuyết tiếp theo sẽ chính thức bắt đầu chu kỳ thử nghiệm đầu tiên."
Hứa Diễm: "Nên sau khi bị bắt gặp ba lần liền bốc hơi, thực ra là vì đợi tuyết?"
Nhiếp Băng Nguyên: "Tôi nói rồi mà, không lộ diện là vì thời tiết xấu."
Hứa Diễm: "…"
"Các cậu nói xem, liệu có khả năng thành công không?" – Tông Tiểu Nam nhìn một vùng tuyết trắng mênh mông, chợt hỏi.
"Nếu thành công, cậu ta sẽ là cứu tinh của cả thế giới." – Giọng nói chua ngoa của Hứa Diễm không hề mang theo chút giễu cợt nào, ngược lại có chút bất lực và xót xa, như thể biết rõ cần phải hy vọng, nhưng lại chẳng biết hy vọng nằm ở đâu.
"Nếu vậy," – Tông Tiểu Nam nhìn bóng lưng đã ngồi xổm hồi lâu kia, "sao các trường đại học ở đây lần lượt dẹp hết, chỉ có Học viện Nông nghiệp còn tồn tại?"
"Thúc Phóng—" – Nhiếp Băng Nguyên đột nhiên gọi.
Bóng người ngồi xổm lâu giờ quay lại, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
"Nghiên cứu của anh có hy vọng không?" – Gấu Bắc Cực hỏi thẳng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!