Chương 17: (Vô Đề)

Người đó hạ xuống phía trước bồn hoa, hai chân lặng lẽ giẫm lên lớp tuyết dày, đôi cánh thu lại theo sau, trong tay quả nhiên xách một chiếc túi đen khả nghi.

Là người có tầm quan sát rộng nhất, Hứa Diễm đã cùng Nhiếp Băng Nguyên và Tông Tiểu Nam thống nhất hai phương án hành động nếu phát hiện "mục tiêu"——

Phương án một: chim chết đáp xuống nơi ngoài tầm nhìn của hai địa cực – đây là khả năng cao nhất, vì tầm quan sát khi trốn trong người tuyết vô cùng hạn chế. Khi đó, Hứa Diễm sẽ phải âm thầm rút lui đến mặt sau toà nhà, tránh kinh động đối phương, sau đó tìm người đang ẩn nấp bên đó, rồi âm thầm vòng ra sau phục kích.

Phương án hai: chim chết hạ cánh đúng ngay trong phạm vi tầm nhìn của Tông Tiểu Nam hoặc Nhiếp Băng Nguyên – đúng kiểu "buồn ngủ gặp gối", Hứa Diễm chẳng cần làm gì, chỉ cần chờ người trốn trong người tuyết tung lưới tập kích, rồi gọi Gấu Bắc Cực ra kết thúc trận chiến.

Đen cho con chim ưng kia, đúng lúc lại trúng ngay phương án hai.

Trong cái bụng tròn vo của người tuyết, Tông Tiểu Nam đã hoàn tất bán thú hóa ngay khoảnh khắc đối phương chạm tuyết, vừa cẩn trọng kiềm nén sức mạnh dã tính, vừa gắt gao khóa chặt ánh mắt vào bóng người gần trong gang tấc, chỉ còn chờ thời cơ tốt nhất để tập kích.

Tựa cổ áo đột ngột lóe lên ánh sáng mạnh.

Luồng sáng đó dễ dàng xuyên qua lớp áo khoác chống lạnh, mang theo ánh lam nhàn nhạt, khiến không gian kín bên trong người tuyết bỗng sáng như ban ngày.

Tông Tiểu Nam hoàn toàn sững người.

Ánh sáng chỉ kéo dài trong tích tắc, đến khi cậu lôi mặt dây chuyền đá ra, xung quanh đã trở lại tăm tối như cũ, cả mặt dây chuyền cũng im lìm, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng lần này, cậu không thể tiếp tục tìm lý do mơ hồ để lấp l**m nữa.

Nếu ánh sáng lần đầu tiên cứu mạng cậu còn có thể đổ cho hiện tượng khúc xạ ánh sáng, nếu ánh sáng lúc nhảy dây trên băng còn gượng ép coi là ảo giác, thì lần này – trong đêm tối, bên trong người tuyết không có lấy một tia trăng chiếu vào – mặt dây chuyền chính là nguồn sáng duy nhất.

Phía trước bồn hoa, thiếu niên vừa kết thúc bán thú hóa ngồi xuống, mở chiếc túi đen đặt dưới đất.

Từ cửa sổ tầng bốn bị vỡ, Hứa Diễm nhìn xuống, lông mày cau chặt từng chút một.

Tông Tiểu Nam đang làm cái gì vậy? Tên kia đã quay lưng về phía người tuyết rồi, không ra tay lúc này còn chờ khi nào?

Thiếu niên móc ra một chiếc xẻng gấp, dứt khoát bật mở, cắm thẳng xuống tuyết.

Hứa Diễm cố nhìn xem trong cái túi căng phồng ấy còn gì nữa.

Nhưng đúng lúc đó, thiếu niên ngồi xổm chợt ngẩng đầu, ánh mắt sắc như dao lia tới, gần như không lệch một ly.

Hứa Diễm không kịp tránh.

Cảm giác như một chú chim bị chim săn mồi rình rập.

Thiếu niên ánh mắt trầm xuống, đứng bật dậy, rõ ràng định rút lui.

Hứa Diễm không hiểu mình bị lộ bằng cách nào, hoặc là trực giác tên này quá kinh khủng, giờ cũng không kịp nghĩ thêm, còn chần chừ thì ngay cả sợi lông chim lần trước cũng chẳng lấy nổi.

"Tông Tiểu Nam—"

Hồng hạc gầm lên, chim cánh cụt phá tuyết chui ra.

Người tuyết đang yên lành bỗng nổ tung, không ai ngờ được, thiếu niên kia bị phủ kín đầu mặt bởi tuyết trắng.

Tông Tiểu Nam nhân cơ hội nhào tới, lưới bắt chim bổ thẳng lên người đối phương.

Thiếu niên mất thăng bằng, nhưng không bị vật hẳn xuống đất mà chỉ ngồi phệt, tấm lưới chỉ trùm được nửa người.

Tông Tiểu Nam lập tức ôm chặt lấy hắn, cố ghì chặt cả người lẫn lưới.

Thiếu niên nhìn gầy, mà sức rất khỏe, chỉ trong chớp mắt đã giằng ra được, còn tiện tay giáng cho Tông Tiểu Nam một cú thúc khuỷu tay đau điếng.

Tông Tiểu Nam đau đến nỗi hít một hơi lạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!