Chương 16: (Vô Đề)

"Xem như hai người đã bị Trần Bỉ Đức ghi sổ rồi đấy," buổi tối tại căn

-tin, Hứa Diễm bưng một chậu lớn đầy hải sản hầm nóng hổi từ quầy trở về, ngồi xuống đối diện Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên, "cầu trời phù hộ đi là vừa."

"Tranh luận quan điểm trong lớp là chuyện bình thường mà," Tông Tiểu Nam nhét một viên tôm chiên vào miệng, hai má phồng lên, lầu bầu nói, "ổng không đến mức vì chuyện nhỏ xíu này mà để bụng, nhằm vào tụi mình sau này đâu ha."

"Có người lòng dạ vốn hẹp hòi thế đấy," Hứa Diễm thoăn thoắt lột xong một con tôm tích, kỹ thuật thuần thục đến mức vỏ lột ra còn nguyên vẹn, "anh nhìn người rất chuẩn, không tin thì cứ chờ xem."

"Nhắm vào thì sao chứ?" Nhiếp Băng Nguyên khinh thường, "cuối kỳ điểm lý thuyết tôi đạt tuyệt đối, ông ta dám cho rớt?"

"Cậu thi được điểm tuyệt đối tôi xem thử coi," Hứa Diễm cạn lời, "thần học thật sự còn không dám ngông nghênh như thế, cùng lắm thì nói trên chín mươi thôi." Nhưng miệng vẫn không ngừng, lại môi thêm một con ốc biển.

Nhiếp Băng Nguyên vui vẻ tiếp nhận đề xuất: "Cuối kỳ đạt trên chín mươi điểm, ông ta dám cho tôi rớt?"

"…" Hồng hạc đã hiểu, cầm ốc biển lên nhìn chim cánh cụt: "Nói chung cậu ta mặc định bản thân là thần học."

Tông Tiểu Nam nhấp một ngụm canh rong biển, dù không muốn thừa nhận, nhưng: "Riêng khoản này thì đúng là lão Nhiếp nói đâu trúng đó."

Hồng hạc nhìn hai kẻ xui xẻo kia trọn một phút, cuối cùng thở dài: "Trần Bỉ Đức đáng lẽ nên đến học hỏi anh."

Dù sao trong lĩnh vực bị cặp đôi địa cực đánh hội đồng, cậu ta là kẻ có kinh nghiệm dày dạn nhất.

Người trong căn

-tin ngày càng đông, bạn học nào bước vào cũng phải phủi tuyết trên người trước đã, có vài người còn lắc mình như sủa lông, động tác từ đầu đến chân trông cũng ra dáng ra phết.

Bão tuyết vẫn chưa dừng, thậm chí gió còn mạnh hơn cả ban ngày.

"Mai là thứ Bảy rồi," Hứa Diễm hỏi hai người ngồi đối diện, "hai người tính sao, còn định đi phục kích ở tòa Y nữa không?"

Tông Tiểu Nam gật đầu không chút do dự.

Nhiếp Băng Nguyên thò đũa sang lấy trộm một viên tôm chiên trên khay chim cánh cụt: "Tôi không tin không rình được tên đó."

"Hai cậu cứ đi đi," gương mặt trắng trẻo của Hồng hạc tràn đầy u sầu, "anh bỏ cuộc rồi."

Dạo này, không chỉ cuối tuần mà buổi tối trong tuần rảnh rỗi, họ cũng thường xuyên đến tòa nhà Y "phục kích" vài tiếng, chưa tóm được loài chim săn mồi nào, mà Hứa Diễm thì bắt đầu thường xuyên gặp ác mộng bị chim săn bắt.

Tông Tiểu Nam động viên: "Cố thêm chút nữa, kiên trì là thắng lợi."

"Thật sự kiên trì hết nổi rồi," Hứa Diễm thở dài thườn thượt, "giờ đến lương thực chính còn thiếu, ăn chẳng đủ no, lấy gì mà đánh nhau với kẻ xấu."

Nhiếp Băng Nguyên liếc mắt nhìn cậu: "Thiếu khoai lang, thiếu khoai tây thì liên quan gì tới anh? Anh là người ăn tôm ngày ba bữa còn gì."

Hứa Diễm: "Hải sản không chắc dạ."

"Vậy phải xem ăn bao nhiêu đã." Tông Tiểu Nam liếc sang chiếc thau hải sản to gần nửa bàn trước mặt Hồng hạc.

Hứa Diễm theo ánh mắt cúi đầu nhìn, quan sát một lúc rồi kết luận: "Tôi có thể chịu trách nhiệm mà nói rằng, đều là động vật thân mềm, nửa chậu hải sản thì hết nửa là vỏ."

Nhiếp Băng Nguyên: "Nhưng trước đó anh đã xơi một con cua hoàng đế."

Tông Tiểu Nam: "Theo lời bé Rắn nói, vì lượng tiêu thụ hải sản nổi bật của anh mà trong trường đã bắt đầu lan truyền tin đồn: trong lớp Điều tra khóa này có một con cá voi, ngày ba bữa hải sản không ngớt, chắc là "phú nhị cá voi"."

"…" Đùa về khẩu phần ăn còn chịu được, chứ nghi ngờ chủng loài thì không thể nhịn. Hứa Diễm lập tức dùng khăn giấy lau tay, ngồi thẳng dậy, ngẩng cao cái cổ mảnh khảnh, mái tóc hồng rực như hút hồn người ta: "Tôi tiên khí thế này, nhìn phát biết ngay là loài chim!"

"Câu này tôi đồng ý." Chim cánh cụt lập tức phụ họa.

Hứa Diễm hơi khựng lại, nhìn Tông Tiểu Nam mấy giây mới phản ứng: "Xém nữa quên, cậu miễn cưỡng cũng tính là loài chim… dù không biết bay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!