Chương 15: (Vô Đề)

"Anh em ơi, có ai còn điện không——" Chưa được vài giây, hành lang đã có người bắt đầu hét, âm vang vọng khắp như đang ở giữa cánh đồng đêm tối.

"Không có——" Một giọng khác vọng từ đằng xa đáp lại.

Tiếng mở cửa bắt đầu vang lên lạch cạch.

"Chuyện gì thế…"

"Tôi mới viết được nửa bài tập môn trinh sát——"

"Vừa hay khỏi viết nữa, mai lên lớp nói ký túc mất điện là xong…"

Tuy toàn là bạn học lớp trinh sát, nhưng trong bóng tối đen như mực, náo loạn vậy cũng chẳng phân biệt nổi ai với ai.

Chỉ có Cáo tai to và Rắn béo là dễ nhận ra, vì bình thường ở lớp hoạt ngôn, nên giọng nói tự mang đặc trưng.

Trương Thiếu Tuyên: "Ai có số điện thoại của phòng hậu cần trường, mau gọi báo sửa đi."

Khâu Mộng Manh: "Tôi vừa hỏi bác Triệu xong rồi, mạng điện khuôn viên trường lại trục trặc thôi, chuyện thường ấy mà, quen là được, trường sẽ cử người đến sửa ngay."

"……" Cáo tai to còn gì để nói nữa, đành tự an ủi bằng tinh thần lạc quan, "May mà chỉ mất điện, không phải mất sưởi."

Lạc quan thật là truyền cảm hứng, ai nghe Trương Thiếu Tuyên nói cũng vô thức tưởng tượng — âm 20 độ, ký túc xá hóa thành kho đông, ngủ một giấc về nơi chín suối…

Hành lang vốn đang ồn ào bỗng chốc im bặt.

"Anh em ơi, tự nhiên tôi thấy lòng bình yên hẳn…"

"Thậm chí còn có chút biết ơn."

Mặc dù ai cũng náo loạn, nhưng thực ra, chuyện mất điện thì ở đâu mà chẳng có.

Thiếu hụt năng lượng khiến điện lực không đủ, lưới điện thì xuống cấp, thời tiết khắc nghiệt càng làm hệ thống cấp điện vốn đã yếu ớt thêm thê thảm. Tình hình ở khắp nơi đều như thế, chỉ là từ khi vào Đại học Giác Tỉnh Thú Hóa số 4 đến nay chưa từng bị mất điện, khiến bọn họ nảy sinh ảo tưởng phi thực tế về hệ thống điện trong khuôn viên.

Sáng sớm hôm sau, sau một đêm sửa chữa khẩn cấp, điện lực cuối cùng cũng được khôi phục.

Lớp học diễn ra bình thường, và thế là đám con trai cuối cùng cũng biết được ai là kẻ xui xẻo hôm qua mới viết được nửa bài trinh sát học thì bị cúp điện.

Phàn Lâm: "Cô giáo Liễu, em không phải không làm bài, là vì mất điện nên không thể tiếp tục viết."

Biết rằng sẽ bị trừ điểm chuyên cần, mà còn tính vào điểm tổng kết cuối kỳ, gấu xám Bắc Mỹ lập tức đứng dậy biện hộ.

"Vì sao người khác đều làm xong, em lại không?" Liễu Hinh đang cúi đầu sắp xếp chồng bài tập mới thu, giọng nói không chút dao động.

"Vì em xui xẻo chứ sao," Phàn Lâm nóng nảy, giọng cũng trở nên gắt gỏng, "Mất điện đâu phải em kiểm soát được."

"Em có thể làm sớm hơn, thì sẽ không đến lúc mất điện vẫn chưa làm xong. Cũng có thể sáng nay dậy sớm một tiếng, thì kịp hoàn thành trước giờ học." Xếp xong bài, Liễu Hinh ngẩng lên, ánh mắt lạnh như cách tóc cô được búi gọn gàng tỉ mỉ: nghiêm khắc, vô cảm, không dung tình. "Nếu còn gì muốn nói, thì tan học đến văn phòng tôi nói. Đừng làm chậm trễ tiết học của các bạn khác."

Cả lớp trinh sát im thin thít, thậm chí trong nhóm chat cũng không ai dám than thở.

Bởi vì lần trước trong giờ học, cô giáo Liễu bắt được hai học sinh chơi điện thoại, đem ra làm gương, còn tuyên bố rằng: sau này nếu còn ai bị bắt gặp chơi điện thoại trong lớp, lần đầu trừ năm điểm bài thi cuối kỳ, hai lần trừ mười điểm, ba lần trở lên không giới hạn, thích trừ bao nhiêu cũng được.

Gấu xám Bắc Mỹ đúng là có ý chí bền bỉ, tan học thật sự đi theo cô Liễu đến văn phòng.

"Hết hy vọng rồi," Hồng hạc ngồi cạnh cửa sổ, quay nửa người lại nói với bộ đôi cực địa ở bàn sau, "Với kiểu giáo viên như Liễu Hinh, tốt nhất là nghe gì làm nấy, mọi sự vùng vẫy chỉ khiến kết cục tồi tệ hơn."

Thực tế chứng minh, Hồng hạc quả là đã học đại học hai năm lẻ một tháng.

Theo đến văn phòng giáo viên, Phàn Lâm chỉ nhận được những lời phê bình gay gắt hơn nữa, lúc ra về bước chân còn loạng choạng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!