Dù suốt ngày lầu bầu càm ràm, nhưng Hồng hạc thừa hiểu một điều — có bỏ ra mới có hồi đáp.
Suốt mấy ngày qua theo chân chim cánh cụt luyện nhảy dây trên mặt băng, luyện đến mức đang nhảy mà bị lạnh đến không chịu nổi phải bay về ký túc trước giờ, thế nhưng đến buổi học Ứng dụng sức mạnh dã tính lần thứ hai, cậu thật sự đã cảm nhận được sự thay đổi của bản thân.
Hứa Diễm hít sâu một hơi, ánh mắt khóa chặt tấm thẻ cảm ứng trong suốt trước mặt, dồn toàn bộ tinh thần, một lần nữa phóng thích sức mạnh dã tính.
Một đôi cánh hồng phấn xen trắng bung ra từ sau lưng cậu, mở rộng trong chớp mắt, đẹp rực rỡ như ráng chiều.
Trên bề mặt tấm thẻ trong suốt bắt đầu xuất hiện biến hóa mơ hồ, như phủ lên một lớp sương mỏng, sau đó dần dần ngả trắng…
Nhưng vẫn chưa đủ.
Đây là vật kiểm tra dùng cho hướng năng lực "màu sắc", chỉ khi nào tấm thẻ biến thành một gam màu rực rỡ rõ ràng thì mới được xem là định hướng thành công.
Hứa Diễm gần như đã dốc cạn sức lực, nhưng cậu rất rõ ràng, tuyệt đối không thể bỏ cuộc vào lúc này — biết đâu chỉ cần cố thêm một giây thôi…
"Thành công rồi hahahaha——"
"Tôi cũng làm được rồi!"
"Thầy ơi thầy ơi thầy, thầy qua xem giúp em cái này có tính không——"
Hồng hạc đứng nhìn tấm thẻ màu từ trắng chuyển về trong suốt, cứng đờ: "……"
Niềm vui giữa bạn bè thật chẳng hề đồng điệu, cậu chỉ cảm thấy vô cùng ồn ào.
Tông Tiểu Nam cũng mang tâm trạng tương tự.
Buổi học Sức mạnh Dã tính hôm nay đã gần đến hồi kết. Tính đến thời điểm hiện tại, hơn một nửa lớp đã xác định được hướng phát triển sức mạnh, chỉ riêng cậu — hai món vật kiểm tra trước mặt vẫn không có lấy một phản ứng.
Không, cũng không thể nói là "hoàn toàn không có", ít ra lúc nãy cái nhiệt kế trong tay cậu thật sự đã thay đổi — tăng 0,8℃.
Người ta dùng sức mạnh dã tính để tác động lên vật kiểm tra, còn cậu thì… thuần vật lý mà ủ ấm nhiệt kế bằng tay.
Rơi vào tình cảnh không biết nói sao cho đỡ quê, Tông Tiểu Nam đành im lặng, lặng lẽ lau mồ hôi trong lòng bàn tay rồi thử lại.
Dù cậu không lên tiếng, nhưng tình hình của cậu sớm đã lọt hết vào mắt đám bạn trong phòng huấn luyện.
Chỉ còn chưa đầy mười phút nữa là tan học, những bạn đã xác định xong thì nhàn nhã thoải mái, những người thử mãi không được thì dứt khoát buông bỏ, chờ buổi sau làm lại. Vì vậy, những người như Tông Tiểu Nam và Hứa Diễm — vẫn còn kiên trì — đã vô hình trung trở thành tâm điểm chú ý.
"Xem ra luyện nhảy dây trên băng cũng chẳng tác dụng gì nhỉ." Cá sấu Dương thì thầm với Sư tử tỉnh Đông Nam.
"May mà tụi mình không manh động mà chạy ra hồ Thu Vụ." Sư tử tỉnh Đông Nam vỗ vai Xích Thố cảm thán.
"Nhìn bên Hứa Diễm kìa, hình như có hy vọng đó." Xích Thố huých Cỏ Vương một cái.
"Nhưng cậu ta cứ đến phút chót là hỏng việc." Cỏ Vương nói đúng ngay tim đen.
Bạn học Phàn Lâm của Gấu Chưởng — người đang ở khoang 39 — dỏng tai hóng chuyện, rất muốn tham gia thảo luận từ xa, nhưng khổ nỗi đang ở cuối dãy.
Ngay bên cạnh là khoang cuối cùng, gấu Bắc Cực có vẻ đang ngồi nghiêm túc, nhưng thật ra là hơi ngẩng cằm, ánh mắt hạ thấp, dõi theo tình hình cả lớp với vẻ kiêu ngạo. Phàn Lâm không nghi ngờ gì rằng, bất cứ ai lén nói xấu chim cánh cụt sau lưng đều đã bị liệt vào danh sách đen của Bắc Băng Dương.
"Phạch phạch——"
Tiếng vỗ cánh bất ngờ vang lên, cùng với tiếng kêu dồn dập của Hồng hạc, nổ tung trong khoang huấn luyện của Hứa Diễm.
Cả lớp giật mình nhìn qua — còn đâu thấy bóng Hứa Diễm, chỉ thấy một khối hồng rực lao thẳng lên trần, "bụp" một tiếng đập vào trần nhà, sau đó Hồng hạc hoàn toàn hóa thú, điên cuồng bay lượn trong không trung của phòng huấn luyện, vòng này nối vòng khác.
Lông chim rụng xuống rào rào, phủ kín cả phòng huấn luyện, màu sắc rực rỡ hơn hẳn lúc bán hóa thú, như những chùm pháo hoa bùng cháy rực rỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!