Chương 10: (Vô Đề)

Gấu Bắc Cực buổi trưa không thấy đâu, đến giờ học chiều mới xuất hiện, đến lúc tan học buổi chiều thì lại biến mất.

Tông Tiểu Nam không biết cậu ta đang bày trò gì, cho đến tám giờ tối, gấu Bắc Cực xuất hiện trước cửa phòng 215, trên tay cầm một cái hộp đen trông như ổ cứng, hai sợi dây nối từ hộp ra, đầu dây là hai thanh kim loại nhỏ.

"Cái này là gì vậy?" Tông Tiểu Nam cứ cảm thấy mình đã từng thấy qua món đồ này ở đâu đó.

"Máy hàn điểm cầm tay mini." Nhiếp Băng Nguyên vừa vào phòng đã đi thẳng tới bàn học, ngồi xuống bày ra thiết bị, rồi lại móc từ túi áo ra một lọ nhựa chứa bột màu không rõ và một miếng kim loại vuông nhỏ, quay đầu hỏi Tông Tiểu Nam xin bùa hộ mệnh: "Không cần viên đá, đưa tôi sợi dây bị đứt."

Tông Tiểu Nam vẫn còn ngơ ngác, nhưng vẫn lục ra sợi dây đưa cho cậu ta, rồi nhìn gấu Bắc Cực cúi đầu cặm cụi lắp ráp: "Cậu muốn nối lại sợi dây?"

"Ừ." Nhiếp Băng Nguyên rất chuyên tâm.

"Cái miếng kim loại kia là gì?"

"Miếng lót, nếu không nhiệt độ quá cao sẽ làm cháy bàn cậu."

"Còn cái lọ bột trông đáng ngờ đó thì sao?"

"Thuốc hàn, thành phần là hỗn hợp theo tỉ lệ giữa ôxít kim loại và bột nhôm. Phải có thứ này thì mới hàn lại dây chuyền của cậu được. Nhưng cậu phải chuẩn bị tâm lý nhé, tôi chỉ đảm bảo nối lại được thôi, còn mối hàn có đẹp hay không thì không chắc, khi nào rảnh thì mua dây mới thay vào luôn…"

Giọng của Nhiếp Băng Nguyên nhỏ dần, toàn bộ sự chú ý đã dồn hết vào việc điều khiển bút hàn, sắc mặt nghiêm túc, động tác cẩn thận từng chút một.

Một lúc sau.

"Xong rồi." Gấu Bắc Cực duỗi thẳng lưng, thở phào nhẹ nhõm.

Chờ thêm chút cho mối hàn nguội bớt, Nhiếp Băng Nguyên giơ dây lên soi cẩn thận, tự đánh giá rất hài lòng: "Không tệ." Rồi đưa lại cho Tông Tiểu Nam: "Đừng chạm vào điểm hàn, còn hơi nóng."

Tông Tiểu Nam vẫn còn đang sốc vì kỹ năng đa dạng của gấu Bắc Cực: "Cậu học cái này từ khi nào vậy?"

"Hôm nay."

"Hôm nay?!"

"Cậu thử đeo vào xem được không," Nhiếp Băng Nguyên giục, "Nếu ổn thì tôi còn mang máy hàn đi trả chú Tôn."

Tông Tiểu Nam cuối cùng cũng nhớ ra mình đã thấy cái máy hàn này ở đâu — ký túc xá của chú thợ điện Tôn.

Chim cánh cụt: "…Vậy ra hôm đó bọn mình đang xem thú nhân hóa, còn cậu thì đang nhìn công cụ?"

Gấu Bắc Cực: "Tôi cũng xem thú nhân hóa mà, một lúc làm hai việc khó lắm sao?"

Chim cánh cụt: "Thế còn những miếng lót, thuốc hàn các thứ…"

Gấu Bắc Cực: "Của chú Tôn hết, chú ấy tốt lắm."

Chim cánh cụt: "Còn kiến thức liên quan…"

Gấu Bắc Cực: "Cũng là chú ấy dạy luôn."

Chim cánh cụt: "Khoảng thời gian cậu mất tích…"

Gấu Bắc Cực: "Học hàn điểm cùng chú Tôn. Cậu đừng tưởng cái này dễ, lệch góc hay lực chút là hỏng, tôi phải luyện nửa ngày mới làm tay cứng lại được."

Chim cánh cụt: "…"

Gấu Bắc Cực: "Em bé nhiều câu hỏi, hết thắc mắc chưa?"

"Còn một cái cuối," Tông Tiểu Nam thật lòng thỉnh giáo, "Đưa thẳng dây chuyền cho chú Tôn hàn giúp có phải đơn giản hơn không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!