Ngày cuối cùng của tháng Ba, tại thành phố nơi tọa lạc Đại học Giác Tỉnh Thú Hóa số 4 Hoa Bắc, nhiệt độ ngoài trời là âm 29°C.
Trong bối cảnh khí hậu toàn cầu lạnh đi một cách chóng mặt, mùa đông dài và khắc nghiệt đã trở thành trạng thái thường trực ở thành phố này. Trong suốt một năm, chỉ có bốn tháng là nhiệt độ vượt qua mốc 0°C, còn cái gọi là mùa hè thì cũng chưa bao giờ cao quá 15°C — nếu còn có thể gọi đó là mùa hè.
Tất cả đều bắt đầu từ trận sương mù khổng lồ một trăm ba mươi năm trước.
Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước, sương mù đột ngột bùng phát, chỉ trong ba ngày đã bao trùm toàn cầu. Khi sương tan, bộ gen động vật tiềm ẩn trong cơ thể con người bị đánh thức hoàn toàn, lịch sử ghi nhận thời kỳ này với cái tên "Giác Tỉnh Dã Tính".
*Editor: Giác Tỉnh Dã Tính – sự thức tỉnh thú hoá.
Loài động vật được đánh thức trong mỗi người là khác nhau — chim muông hay thú chạy trên đất liền — và biểu hiện cụ thể là đột nhiên có được phản xạ vận động hay thói quen hành vi tương tự loài động vật đó. Về sau còn phát triển thêm các trạng thái như "thú hóa", "bán thú hóa"…
Khi nhân loại nhận ra sự thay đổi này là không thể đảo ngược, xã hội cũng không tránh khỏi bị chấn động mạnh mẽ. May thay, sau ba mươi năm, con người đã thích nghi với sự biến đổi của bản thân, xã hội cũng tiếp tục phát triển trong quá trình dung hợp giữa trật tự cũ và mới.
Nhưng cũng chính lúc đó, biến cố âm thầm ập đến.
Núi lửa, động đất, mưa băng, bão tuyết… Vô số thảm họa địa chất và khí hậu bắt đầu xuất hiện khắp nơi trên thế giới. Và rồi, mùa đông lạnh nhất trong lịch sử Bắc bán cầu kéo dài. Sáu tháng sau, Nam bán cầu cũng không thể thoát khỏi số phận.
Mãi đến sau này, loài người mới nhận ra, cụm từ "trong lịch sử" được dùng quá sớm.
Đó mới chỉ là khởi đầu của thời kỳ "Trái Đất đóng băng cấp tốc". Từ đó về sau, loài người chẳng khác gì bị nhét vào một chiếc tủ lạnh cứ mỗi ngày một lạnh hơn. Suốt một thế kỷ, vùng hàn đới dần lan xuống sát đường xích đạo, đất nông nghiệp khả dụng thu hẹp nghiêm trọng, thậm chí biến mất.
Năng suất lương thực giảm sút, khủng hoảng năng lượng, kinh tế sụp đổ, dân số suy giảm, công nghệ đình trệ thậm chí lùi bước.
Một trăm năm trước, nhân loại bước vào thời đại Giác Tỉnh Dã Tính, háo hức chào đón kỷ nguyên mới.
Một trăm năm sau, những đứa trẻ sinh ra đã mang sẵn gen giác tỉnh trong người, khi nhìn lại sự phồn vinh của thế kỷ trước, cảm giác hệt như một giấc mộng phù hoa.
Giống như thành phố từng là tuyến đầu giáo dục với vô số trường đại học này, giờ đây hơn một nửa khu vực đô thị đã bị bỏ hoang, dân số và ngành công nghiệp suy tàn theo thành phố. Trong số các trường đại học, chỉ còn sót lại Đại học Giác Tỉnh Thú Hóa số 4 và một Học viện Nông nghiệp nằm tận trên núi ngoài rìa thành phố.
Thời kỳ huy hoàng nhất của Đại học số 4 từng có sáu khoa lớn: Trinh sát Thú Hóa, Y học Thú Hóa, Luật Thú Hóa, Tâm lý Thú Hóa, Giáo dục Thú Hóa và Quản lý Thú Hóa. Sau một thế kỷ "phát triển", khoa Y đã bị hủy bỏ, còn bốn khoa Luật, Tâm lý, Giáo dục và Quản lý vì thiếu sinh viên nên hợp nhất thành Học viện Tổng hợp. Chỉ còn lại khoa Trinh sát Thú Hóa — ngành mũi nhọn tuyển sinh ít nhưng điểm cao, vẫn còn độc lập tồn tại cho đến hôm nay.
Nhiếp Băng Nguyên và Tông Tiểu Nam chính là sinh viên năm nhất của ngành Trinh sát năm nay.
Những chuyện như thay đổi của Trái Đất hay vận mệnh loài người, hai người họ chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa. Dù sao thì từ lúc sinh ra, thế giới chào đón họ vốn đã như thế rồi. Chưa từng nếm trải vinh hoa phát triển, thì cũng chẳng thể cảm nhận được nỗi thống khổ khi thế giới suy tàn.
Huống chi, cả hai mới chỉ mười chín tuổi.
Thế nên, vào đêm trước lễ khai giảng, hai tân sinh viên vừa hoàn tất thủ tục nhập học ban ngày, không hề mang tâm trạng háo hức thao thức hay mộng mị bay xa, mà lại lén lút trốn khỏi ký túc xá, men theo đêm tối gió lạnh, tiến về nơi hoang vu nhất trong khuôn viên trường.
Chuyện này phải kể từ bảy tiếng trước.
"Phòng đơn này thật à?" Nhiếp Băng Nguyên kéo vali hành lý, đứng trước căn phòng có bài trí rõ ràng là phòng đơn, lần nữa xác nhận số phòng. "Chẳng phải Đại học số 4 đều là hai người một phòng sao?"
Trước khi đăng ký, Nhiếp Băng Nguyên đã tìm hiểu rất kỹ về ngôi trường này.
Tông Tiểu Nam xoay đầu một cái liền hiểu ngay: "Sinh viên càng ngày càng ít, đợi đến lúc tụi mình tốt nghiệp, biết đâu mỗi người vài phòng cũng nên."
"Ồ, bất ngờ thú vị đấy." Nhiếp Băng Nguyên đáp bằng giọng có phần không cam tâm.
Tông Tiểu Nam nhíu mày nhìn cậu con trai cao hơn mình nửa cái đầu: "Phản ứng đó là vui hay thất vọng vậy?"
"Phòng đơn thì tất nhiên sướng rồi, nhưng nếu là phòng đôi thì tôi đã có thể ở cùng cậu rồi." Nhiếp Băng Nguyên tiếc nuối thật sự.
"Cảm ơn, nhưng tôi không cần kiểu nhu cầu đó." Tông Tiểu Nam đảo mắt, rồi phát hiện ký túc xá của mình nằm ngay phía đối diện.
Nhiếp Băng Nguyên cũng thấy, lập tức nhếch miệng khoác vai cậu: "Đối diện mặt nhau cũng được."
Tông Tiểu Nam: "Cái đó gọi là đối cửa chứ không phải đối mặt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!