"Đại ca, huynh đưa muội ra ngoài đi mà!"
Tiểu thư níu lấy tay áo của Đại thiếu gia, bắt đầu làm nũng:
"Muội có còn là muội muội yêu quý nhất của huynh không?"
"Trong nhà chỉ có mình muội là con gái... Không có ai để so sánh cả."
Đại thiếu gia vừa từ võ trường trở về, đang ngồi trong tiền sảnh rót nước uống.
Lão gia vừa hạ triều xong trông thấy liền lên tiếng:
"Ngươi cứ đưa muội muội ra ngoài dạo một vòng đi, đỡ để nó gây họa trong nhà."
"Nhưng ra ngoài gây họa cũng phải đền tiền, chẳng phải vẫn là phiền phức sao?"
Đại thiếu gia xoa trán, nhìn muội muội đang chớp đôi mắt to tròn như quả hạnh lấp lánh nước, cuối cùng vẫn thua trận:
"Nhân lúc ta chưa đổi ý, đi thôi!"
Tiểu thư mừng rỡ, nhanh chóng kéo ta theo:
"Nhanh lên, nhanh lên! Một tấc thời gian một tấc vàng, tấc vàng khó đổi lấy nụ cười!"
Từ nhỏ, tiểu thư đã hoạt bát đáng yêu, rất được lão gia yêu chiều.
Mỗi lần phu nhân muốn phạt nàng, lão gia đều đứng bên cạnh phá đám, khiến tính tình tiểu thư ngày càng bướng bỉnh.
Cũng may có sự dạy dỗ nghiêm khắc của Lý mụ mụ, tiểu thư mới miễn cưỡng giữ được dáng vẻ của một danh môn tiểu thư khi ra ngoài.
Nhưng sau lưng lại là một con người khác hoàn toàn, cưỡi ngựa vung thương, trêu mèo chọc chó, còn trốn sau lưng Đại thiếu gia huýt sáo với những tiểu cô nương xinh đẹp.
Tất nhiên, mỗi chuyện như vậy đều có bóng dáng ta, quân sư quạt mo, bày mưu tính kế phía sau.
Lý mụ mụ thường quở trách ta: "Toàn đưa ra mấy ý tồi tệ chẳng ra gì!"
Ta luôn cúi đầu nhận lỗi. Ta sai rồi, nhưng lần sau vẫn dám tiếp tục!
Tiểu thư lại không đồng tình với Lý mụ mụ:
"Dùng chút mưu mẹo cũng không có gì xấu, trên đời này có bao nhiêu người thực sự có đại trí tuệ đâu?"
Nghe vậy, ta gật đầu liên tục.
Ta chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, nếu thật sự có tài an bang trị quốc như lời lão gia hay nói, thì e rằng thiên hạ này chẳng còn mặt mũi cho cánh đàn ông nữa.
"Thẩm huynh, huynh thật có phúc khí, trái ôm phải ấp như vầy!"
Đám công tử gặp Đại thiếu gia trên phố cười đùa trêu chọc.
Đại thiếu gia một tay kéo tiểu thư, tay kia xách ta, một đứa bé con chỉ lo nhồm nhoàm ăn bánh bao thịt, lạnh lùng liếc qua:
"Phúc khí này cho ngươi, ngươi có muốn không?"
Một thiếu nữ bảy tuổi lon ton chạy theo phía sau một vị thiếu niên phong thần tuấn lãng, quả thật có chút buồn cười.
Mấy vị công tử cùng cười, có người đề nghị:
"Nghe nói phía trước có một trà lâu mới mở, chi bằng cùng đi xem thử?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!