"Hân Hiền, sao con lại có được lệnh bài xuất nhập của Ung Vương điện hạ? Còn nữa, con giấu tay nải này trong chăn là sao?"
Trong phòng của công tử Hà phủ Hà Hân Hiền, Hà phụ đang đứng chất vấn con trai mình.
Không giống với Hà Tương Tự luôn cưng chiều cháu trai mình, Hà phụ là Lễ bộ hữu thị lang trước nay vẫn luôn quản giáo con trai rất nghiêm khắc, luôn tỏ rõ tác phong nghiêm phụ.
Thấy Hà Hân Hiền cứ quỳ dưới đất không nói gì, ông tức giận rút cuộn tranh đang được cắm trong chiếc bình sứ bên cạnh ra, dùng trục gỗ của cuộn tranh ấy để làm cây roi thực thi gia pháp, đánh mạnh vào lưng của Hà Hân Hiền.
Trương thị thất kinh hồn vía, đau lòng ôm lấy con trai khóc lóc cầu xin:
"Lão gia đừng đánh nữa… Hân Hiền, con mau trả lời cha con đi, rốt cuộc từ đâu mà con có lệnh bài của Ung Vương?"
Hà Hân Hiền vẫn nhất quyết không đáp.
Thấy thế, Hà Dục lại càng tức hơn, đưa tay đẩy thê tử Trương thị ra rồi giận dữ nói:
"Xem ra không đánh thì không chịu nói đúng không?"
Vừa nói, ông vừa giơ tay định đánh tiếp, nhưng Hà Tương Tự đang ngồi trên ghế bên cạnh chợt thở dài nói: Đừng đánh nữa.
Nghe phụ thân mở miệng, Hà Dục không dám chống lại, bèn ngoan ngoãn đứng sang một bên rồi khẽ nói:
"Cha, ngày thường cha nuông chiều Hân Hiền thì không sao, nhưng việc hôm nay… Đó là lệnh bài xuất nhập của Ung Vương, lẽ nào có thể dễ dàng có được sao? Hân Hiền nhà ta trước nay không qua lại với Ung Vương, làm sao có thể có được lệnh bài này?"
Hà Tương Tự có hơi nhướn mày rồi ngắt lời:
"Thế thì theo ý của con là do Hân Hiền đã trộm về sao?"
Sao? Hà Dục nghe thế thì ngẩn người.
Lệnh bài xuất nhập có quan hệ rất lớn, sao có thể muốn trộm là trộm được?
"Con tránh ra, ngồi một bên đừng nói gì cả, để lão phu hỏi Hân Hiền." Hà Tương Tự phẩy tay.
Hà Dục không dám trái ý, đành phải bước sang một bên.
Hà Tương Tự đưa mắt nhìn một lượt cháu trai Hà Hân Hiền của mình rồi đột nhiên hỏi:
"Lệnh bài xuất nhập của Ung Vương là do bát hoàng tử cho cháu đúng không?"
… Hà Hân Hiền lập tức ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Bát hoàng tử? Hà Dục ngồi bên cạnh ngẩn người thắc mắc hỏi:
"Cha, sao lại là bát hoàng tử?"
Hà Tương Tự nhìn con trai rồi thở dài nói: "Việc trong cung con không hiểu đâu… Bát hoàng tử không phải là một hoàng tử ngỗ ngược giống như quần thần vẫn nghĩ, mà ngược lại, bát hoàng tử rất cơ trí, cũng rất bác học đa tài, chỉ là thâm tàng bất lộ mà thôi… Hiện giờ sự sủng ái bệ hạ dành cho bát hoàng tử tuyệt đối không thua kém lục hoàng tử, kể cả Ung Vương cũng đang ra sức lôi kéo vị điện hạ này, thế nên việc bát hoàng tử muốn lấy được mấy tấm lệnh bài từ chỗ Ung Vương là việc dễ như trở bàn tay.
Vấn đề ở chỗ…
"Nói đến đây, Hà Tương Tự lại đưa mắt nhìn cháu trai Hà Hân Hiền rồi thở dài:"Vấn đề ở chỗ bát điện hạ đưa tấm lệnh bài này cho cháu rốt cuộc là vì sao, Hân Hiền?
"Hà Hân Hiền lại cúi đầu không nói. Thấy thế, Hà Dục lại nổi giận quát mắng:"Nghịch tử, còn không mau nói thật?Không phải đã bảo để lão phu hỏi sao?
"Hà Tương Tự trách móc nhìn con trai, sau đó lại nhẹ nhàng hỏi Hà Hân Hiền:"Hân Hiền, cháu lấy lệnh bài xuất nhập của Ung Vương, còn chuẩn bị cả tay nải, là vì muốn rời thành sao?…Cháu không nói cũng không sao, lão phu trong lòng cũng biết ít nhiều rồi… Mấy ngày trước, cháu đột nhiên lại cầu xin lão phu, muốn lão phu cầu thân với bệ hạ, xin lấy Ngọc Lung công chúa, thật ra là muốn nhờ cái miệng của lão phu thăm dò thử xem bệ hạ có phải chuẩn bị gả Ngọc Lung công chúa đi Sở quốc hay không đúng không?…Cháu lén lút sắp xếp tay nải, lại mang cả lệnh bài xuất nhập của Ung Vương, là định từ bỏ Hà gia ta rồi dẫn Ngọc Lung công chúa cao bay xa chạy sao?…
"Hà Hân Hiền ngoài mặt vẫn cứ im lặng không đáp, nhưng trong lòng thì như đang có một đợt sóng trào, bởi tổ phụ Hà Tương Tự quả thực đã đoán được hết sự thật."Đúng là nghiệt tử mà!"
Hà Dục ngồi cạnh nghe mà toàn thân run lên bần bật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!