Chương 5: Khuyến Học

Thở dài, quả thật chỉ có thể thở dài!

Nhìn hai vị học sĩ uyên bác trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương và trung thư hữu thừa Ngu Tử Khởi từng người một bị một thiếu niên chỉ mới mười bốn tuổi miệng còn hôi sữa áp chế, thiên tử Đại Ngụy trong lòng thầm kêu lên, nhi tử của ta quả là dị tài!

Triệu Nguyên Tư không kìm được nhìn sang phía trung thư lệnh Hà Tương Tự. Thiên tử Đại Ngụy lúc này đâu còn tâm trí để ba vị đại thần trung thư này giúp răn dạy đứa con bướng bỉnh ngoan cố này nữa, điều ông muốn nhìn thấy hơn chính là đứa con kỳ dị này của mình có thể nào áp chế được cả Hà Tương Tự không.

Nếu thật sự lão thần Hà Tương Tự cũng bị áp chế, đây quả thật là một chuyện kỳ lạ!

Nhìn thấy ánh mắt hơi lộ vẻ tinh nghịch của thiên tử, Hà Tương Tự trong lòng cười khổ một tiếng. Tất nhiên ông hiểu thiên tử đang nổi tính trẻ con, thuần túy chỉ muốn xem kịch hay nhưng chuyện này làm sao có thể để thiên tử toại nguyện được?

Đường đường ba vị đại thần trung thư tỉnh lại bị một hoàng tử mới mười bốn tuổi bắt bẻ đến cứng họng, nếu lan truyền ra ngoài, mặt mũi đại thần trung thư Thùy Củng điện sẽ mất hết.

Vì thể diện của đại thần trung thư, vì bộ mặt già nua của bản thân, Hà Tương Tự không muốn bị

"lật thuyền trong cống ngầm".

Ông chậm rãi bước đến trước mặt bát hoàng tử Hoằng Nhuận, cẩn thận quan sát vị bát điện hạ có lời nói cử chỉ đều khác với những vị hoàng tử còn lại này.

"Quả đúng là một vị điện hạ cơ trí…"

Trong lòng Hà Tương Tự thầm cảm khái, vừa vuốt râu vừa cười nói:

"Lão thần sống uổng phí mấy chục năm, khó nói sẽ có gì để dạy điện hạ, như vậy đi, lão thần kể cho điện hạ nghe một câu chuyện."

Mời kể.

"Từng có người trồng hai cây non, một cây chăm sóc cẩn thận, diệt cỏ dại quanh gốc cây, cắt bỏ cành nhánh, cuối cùng cây này trưởng thành cao sừng sững, có thể dùng làm trụ cột khi xây lầu cao. Cây còn lại do thiếu sự chăm sóc, cành nhỏ và cong, không thể dùng làm trụ cột, chỉ có thể làm củi.

Điện hạ muốn làm trụ cột hay làm củi?

"Thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư vừa nghe vừa thầm gật đầu. Không ngờ bát hoàng tử Hoằng Nhuận nghiêng đầu nhìn Hà Tương Tự một hồi lâu, không trả lời, cậu cũng cười nói:"Lão đại nhân, bổn hoàng tử cũng kể cho lão đại nhân nghe một câu chuyện được chứ?Điện hạ mời kể.

"Hà Tương Tự cảm thấy khó hiểu. Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ một lúc, mở miệng nói rằng:"Dựa theo câu chuyện của lão đại nhân kể tiếp vậy... Trụ cột sừng sững, cuối cùng bị vận chuyển về cung, trở thành trụ cột đại điện. Nhưng tiếc thay các trụ cột khác chưa được chuyển đến mà chỉ có một trụ cũng không thể xây lầu cao. Mùa đông năm đó, cây cột vẫn trơ trọi ở đó.

Quay lại cái cây bị cong, người bản địa chặt làm củi, hàng trăm người được trải qua mùa đông ấm áp... Lão đại nhân muốn làm trụ cột hay làm củi?

... Hà Tương Tự mở miệng nhưng lại không nói được lời nào.

Vốn dĩ là một câu chuyện ngụ ngôn cực hay để khuyên bảo hoàng tử nhưng sau khi bị Triệu Hoằng Nhuận thêm vài câu, hàm ý của câu chuyện đã thay đổi triệt để. Nhất là khi Triệu Hoằng Nhuận còn chỉ rõ một sự thật trong câu chuyện:

Một gốc cây cao to sừng sững, đích thực có thể trở thành trụ cột của lầu cao, nhưng vấn đề ở chỗ, chỉ có một cây cột thì không thể nào xây lầu, nếu không có những cây cột khác, cùng lắm cũng chỉ có thể cô đơn làm vật trang trí ở bãi đất trống xây lầu, không có tác dụng.

Nhìn lại cái cây bị cong, mặc dù hình dạng không đẹp, nhưng lại có thể cung cấp cho hàng trăm người sưởi ấm nấu nướng, giúp họ vượt qua mùa đông giá lạnh.

Vậy rốt cuộc là ai cao hơn ai thấp hơn?

"A ha, xem ra thể diện lão già này hôm nay khó bảo toàn rồi…"

Hà Tương Tự vừa cười khổ vừa lắc đầu.

Tuy trong điện ai cũng biết rõ lý lẽ của bát hoàng tử đều ngược ngạo nhưng vấn đề là, những lý lẽ ngược ngạo này là được cậu nói rất rành mạch, nghe quả thật cũng khá hợp lý.

Lúc này, thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư thực sự rất xúc động, vốn chỉ nghĩ là một trò đùa, không ngờ hoàng bát tử Triệu Hoằng Nhuận lại áp chế được ba vị đại thần trung thư học cao hiểu rộng này, dù là ý đồ bất chính, nhưng điều này ngay cả hoàng lục tử Triệu Hoằng Chiêu cũng chưa làm được.

Tổ tông Đại Ngụy hiển linh, nhi tử này tài năng không phải có thể sánh ngang cả Hoằng Chiêu sao? Quả là thiên lý câu (1)!

Triệu Nguyên Tư thầm vui vẻ cảm khái, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu lộ chút nào, dù sao Triệu Hoằng Nhuận tuy có áp chế được ba vị đại thần trung thư, nhưng điều này cũng chỉ càng cổ súy cho sự bướng bỉnh chán học ham chơi của cậu, hành vi này há có thể cổ súy?

Nghĩ đến đây, Triệu Nguyên Tư hừ lạnh một tiếng, tỏ ra vẻ không quan tâm, mắng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!