Chương 49: Thắp Nến (3)

"… Được rồi, mau giải thích đi, các vị."

Chiều tối hôm đó, cũng là buổi chiều ngày thi thứ ba, Triệu Hoằng Nhuận và các tông vệ cho gọi các tên sai vặt phụ trách bán nến vào buổi chiều đến gặp.

Số người cũng không nhiều, chỉ có bốn người thôi.

Vẻ mặt lạnh lùng, Triệu Hoằng Nhuận đưa tay lấy các cây nến trong giỏ của họ ra rồi bẻ hết, quả nhiên, trong đó có những cây nến có ẩn huyền cơ.

Thấy cảnh tượng này, bốn tên sai vặt kia đều hiểu ra, khuôn mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Lúc này, bốn tông vệ lập tức bước lên bịt miệng mấy tên sai vặt lại, bởi vì Triệu Hoằng Nhuận đã viện cớ để kéo bốn tên sai vặt này ra một nơi không có người, ngộ nhỡ bốn người này mà hô hoán lên thì sẽ khiến những người xung quanh nghi ngờ, lúc ấy sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của cậu.

"Im lặng hết… Các ngươi nên hiểu rằng, việc gian lận của công sứ sử bộ trong khoa trường, nhẹ thì bị bắt xung quân, nặng thì vấn hình chém đầu, đừng tưởng rằng đám đại quan sử bộ đã sai khiến các ngươi có thể cứu được các ngươi…"

Bốn người kia đưa mắt nhìn nhau, vẻ sợ hãi trên gương mặt càng lộ rõ, có lẽ cũng hiểu được hậu quả của việc này.

"Giờ ta sẽ chỉ cho các ngươi một con đường thoát."

Triệu Hoằng Nhuận bảo một tông vệ lấy ra giấy bút nghiên mực đã chuẩn bị sẵn, sau đó khẽ nói với bốn tên sai vặt kia:

"Chỉ cần các ngươi chịu điểm chỉ nhận tội, rồi giúp ta làm thêm một việc thì ta không những đảm bảo các ngươi vô sự mà còn cho mỗi người các ngươi một trăm lượng bạc… Thử nghĩ cho người nhà các ngươi xem, các ngươi chịu tội thay cho bề trên, người nhà các ngươi sẽ rất đau lòng, có đáng không?"

Bốn tên sai vặt lại đưa mắt nhìn nhau, giờ họ đã như cá nằm trên thớt, làm gì còn lựa chọn nào khác? Sau khi nhìn nhau một lúc, bọn họ đành cắn răng gật đầu rồi lần lượt viết lời khai thú tội lên giấy, sau đó nhấn ngón cái và ngón trỏ lên mực đen rồi điểm chỉ lên bản lời khai, viết tên của mình lên rồi lại điểm chỉ lên đó.

"Rất tốt, xem ra bốn vị đều là người thông minh."

Triệu Hoằng Nhuận nháy mắt ra hiệu cho các tông vệ thổi khô tờ lời khai, sau đó nói khẽ với bốn tên sai vặt: "Các ngươi chắc cũng hiểu rõ thân phận của ta, ta đã nói có thể bảo vệ các ngươi thì sẽ có thể bảo vệ… Chỉ cần sau khi các ngươi làm giúp ta một việc thì ta sẽ trả tờ lời khai này lại cho các ngươi, còn cho các ngươi một trăm lượng bạc nữa.

Nhưng nếu các ngươi phản bội ta, ha ha, thì bản lời khai nhận tội này sẽ đủ khiến các ngươi nhà tan cửa nát.Bọn tiểu nhân không dám.

"Bốn tên sai vặt nhìn nhau, trong đó có một người cúi đầu sợ hãi nói:"Chúng tôi dù có đến mười lá gan cũng không dám dối gạt bát điện hạ… Không biết bát điện hạ muốn chúng tôi làm việc gì?

"Anh ta vừa hỏi xong thì thấy hai tông vệ Cao Quát và Chủng Chiêu xách mấy cái giỏ ra, trong giỏ chứa đầy số nến mà ban sáng đã nhờ người ở công bộ làm, trong những cây nến ấy đều có chứa các bài văn giống hệt nhau mà Triệu Hoằng Nhuận đã giải đề khoa thi ngày thứ ba, tổng cộng một trăm cây."Dùng mấy cây nến này để thay cho số nến gian lận của các ngươi, cứ làm giống hệt như hai ngày trước, chia cho số thí sinh muốn mua nến gian lận trong khoa trường… Nhớ kỹ, không được để lộ việc này ra, nếu không, các ngươi cũng hiểu rồi đấy.

"Cùng lúc với lời nói của Triệu Hoằng Nhuận, mấy tông vệ đứng cạnh đó cố tình phe phẩy các tờ khai của bốn tên sai vặt kia."Bọn tiểu nhân không dám, bọn tiểu nhân không dám.

"Bốn tên sai vặt gật đầu lia lịa."Thế thì còn chờ gì nữa? Đi đi.Vâng vâng.

"Bốn tên sai vặt vội vàng tráo số nến, một tay xách cái giỏ nến của Triệu Hoằng Nhuận, tay còn lại xách giỏ nến thông thường, sau đó làm ra vẻ không có gì xảy ra, quay trở lại Hiệu Phòng bán số nến ấy cho những thí sinh"cần đến".

Tờ khai thú tội có thể khiến bọn họ tan cửa nát nhà đang nằm trong tay Triệu Hoằng Nhuận, nên bọn họ hoàn toàn không dám có suy nghĩ gì khác nữa.

Những lời Triệu Hoằng Nhuận nói đã thật sự khiến họ động lòng, việc gian lận khoa trường chỉ là do cấp trên của họ sai khiến thôi, chứ bản thân bọn họ đâu dám làm việc này, giờ sự việc bị bại lộ, bọn họ cũng chẳng việc gì phải nhận tội thay cho cấp trên cả.

Đám cấp trên nhận được tiền, nhận được lợi, còn bọn họ lại tan nhà nát cửa, thế có đáng không?

Khoảng hơn một canh giờ sau đó, bốn tên sai vặt đã chia gần hết số nến nọ, chỉ còn lại vài cây, Triệu Hoằng Nhuận thầm nhẩm tính, phát hiện số thí sinh gian lận trong trường thi lần này tuyệt đối không dưới trăm người.

Bởi vì đề thi ngày thứ ba tương đối đơn giản, không phải thí sinh gian lận nào cũng cần đáp án của ngày hôm nay, đề khó nhất chính là đề Tứ Thư vào ngày thi đầu tiên, tiếc là lúc ấy Triệu Hoằng Nhuận lại chưa biết chân tướng của việc này.

"Làm tốt lắm, nếu việc này thành công thì ta sẽ tiến cử các ngươi đến nha phủ khác, lúc ấy các ngươi không cần phải lo bị bề trên báo thù nữa… Ngày mai vào giờ này, ta sẽ thực hiện lời hứa với các ngươi."

Triệu Hoằng Nhuận hứa với bốn tên sai vặt, khiến bọn họ rất vui mừng.

Vâng vâng. Bốn tên sai vặt mừng rỡ cáo lui.

Sau đó, Triệu Hoằng Nhuận đi thẳng đến Hiệu Phòng của thí sinh tên Ôn Kỳ.

Lúc này, Ôn Kỳ đang nằm trên phản đá, mơ mơ màng màng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!