Ôn Kỳ…
Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc liếc nhìn người sĩ tử đang nhìn mình chằm chằm kia. Cậu phát hiện người ấy thật sự còn rất trẻ, chắc chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
Thật khó tưởng tượng một người còn trẻ thế này mà lại đạt thành tích xuất sắc trong thi hương, có được tư cách tham gia thi hội.
"Thật sự không thể xem thường tuấn kiệt trẻ tuổi của Đại Ngụy ta… Nhưng hắn cứ nhìn mình làm gì nhỉ?"
"Ngươi đang nhìn gì thế?"
Triệu Hoằng Nhuận tò mò hỏi.
Sĩ tử tên Ôn Kỳ ấy chỉ mỉm cười lắc đầu, một nụ cười rất bình thản, khiến Triệu Hoằng Nhuận chợt cảm thấy có một cảm giác cao thâm khó đoán.
Nghĩ một lúc, Triệu Hoằng Nhuận mới hỏi dò:
"Chắc ngươi đang đoán xem ta có phải tuần khảo ở đây không chứ gì? Hay là ngươi đang đoán xem ta có thật lòng muốn bắt gian lận hay không?"
Ôn Kỳ nghe thế thì hơi ngẩn người, ánh mắt chợt lộ lên vẻ nghi hoặc.
"Xem ra mình đoán đúng rồi."
Triệu Hoằng Nhuận hiểu ra, mỉm cười rồi khẽ nói:
"Ngươi không cần phải đoán ta là ai, ngươi chỉ cần biết, ta đây là thật lòng muốn bắt những kẻ gian lận trường thi là đủ rồi… Sao hả, có kiến nghị gì không?"
Ôn Kỳ nghe xong liền quan sát Triệu Hoằng Nhuận một lượt, rồi chợt đưa ngón tay lên chỉ vào miệng rồi chầm chậm lắc đầu.
Bị câm sao?
Tông vệ Chu Phác ngạc nhiên lẩm bẩm.
Vừa dứt lời thì đã thấy Ôn Kỳ lừ mắt nhìn hắn, sau đó đưa tay chỉ lên bàn rồi lại chỉ vào miệng, lắc đầu lần nữa.
"Thì ra là thế. Sĩ tử trong trường thi không được phép nói chuyện với nhau…"
Triệu Hoằng Nhuận lúc này mới hiểu ra, thật ra lúc nãy cậu còn cảm thấy hơi kỳ lạ, trong lòng nghĩ tại sao nha phủ lại cho một người câm đi thi, vì quan chế Đại Ngụy có quy định, nếu là người có khiếm khuyết cơ thể thì không được làm quan, đại khái có lẽ do sợ ảnh hưởng hình tượng.
Mà vị sĩ tử tên Ôn Kỳ này, xem cách ăn mặc thì có vẻ chẳng phải là công tử con nhà quyền quý, y phục trên người được làm từ chất liệu không quá tốt cũng không quá kém, có lẽ là từ một gia thế trung lưu.
Thấy sĩ tử này không thể mở miệng, Triệu Hoằng Nhuận cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ liếc nhìn đối phương một chút rồi quay người định bỏ đi.
Nhưng không ngờ, Ôn Kỳ ấy sau khi quan sát lại cậu thì đột nhiên đưa tay chỉ vào cái bát bên cạnh.
Hả?
Triệu Hoằng Nhuận nhìn vào cái bát theo hướng tay chỉ của Ôn Kỳ, nhưng không hiểu gì cả, vì đó chỉ là một cái bát đựng nến mà thôi.
Vì nến khi đốt sẽ bị chảy ra, có lẽ để tránh hỏa hoạn nên trong mỗi Hiệu Phòng của miếu Phu Tử đều có một cái bát đựng nến thế này.
"Là cái bát? Hay là đang muốn nói đến… nến?"
Triệu Hoằng Nhuận nghi hoặc nhìn Ôn Kỳ, còn Ôn Kỳ lại mỉm cười nhìn lại cậu, nụ cười ấy giống như đang thầm trả lời cậu, đồng thời cũng cảm nhận được cậu có thể từ nụ cười ấy mà biết câu trả lời.
Là nến… sao?
Triệu Hoằng Nhuận chăm chú nhìn sĩ tử ấy, rồi bỏ đi bằng vẻ mặt suy tư.
Một lát sau, tông vệ Cao Quát mà cậu phái đi đến gặp quan viên sử bộ để đòi thông tin hộ tịch của thí sinh đã quay về, gương mặt không được vui cho lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!