Chương 44: Bao Che

"Điện hạ, đây là danh sách chi tiết tình hình chi tiêu cho thi hội lần này của sử bộ."

Đầu chiều, có một quan viên sử bộ đưa báo cáo chi tiêu cho khoa thi lần này đến tay Triệu Hoằng Nhuận.

Rõ ràng, cách trả thù La Vanh lúc sáng của Triệu Hoằng Nhuận đã bị các quan giám khảo ở sử bộ cho rằng là một hành động giết gà dọa khỉ.

Mà Triệu Hoằng Nhuận cũng không phủ nhận việc ấy.

"Đa tạ đại nhân, ông cứ đi làm việc đi."

Vâng.

Quan viên sử bộ ấy liền cáo lui.

Thấy thế, Triệu Hoằng Nhuận mới cầm xấp báo cáo ấy lên xem kỹ.

Lúc này cậu đang ngồi trong một điện phòng nằm cạnh miếu Phu Tử, bên cạnh ngoài Thẩm Úc và Lữ Mục ra thì chỉ có tám tông vệ tùy thân.

Đúng như câu nói không ở vị trí ấy thì sẽ không biết rõ tình hình. Triệu Hoằng Nhuận hiện giờ đang là bồi giám, theo lí mà nói thì phải đi tuần tra tình hình thi cử của sĩ tử trường thi, tìm xem có tồn tại hiện tượng gian lận không.

Nhưng vấn đề ở chỗ, cả miếu Phu Tử có đến hơn hai ngàn sáu trăm thí sinh, chỉ dựa vào cậu và tám tông vệ thì sao có thể cùng lúc kiểm soát hết hơn hai ngàn sáu trăm người chứ?

Chạy đến rụng chân cũng không soát hết được!

Thế nên, Triệu Hoằng Nhuận cũng không vội vã đi bắt gian lận, dù gì đối với cậu mà nói, việc giáo huấn La Văn Trung mới là mục đích chính lần này, còn việc gian lận trong trường thi thì phải xem liệu có tìm được manh mối gì không đã.

Nếu thật sự có thể tìm được thì Triệu Hoằng Nhuận cũng không ngại giúp Đại Ngụy chỉnh đốn lại khoa trường, vì nếu Đại Ngụy càng ổn định thì một hoàng tử như cậu cũng sẽ càng ổn định, mục tiêu làm một nhàn vương của cậu càng dễ thực hiện.

Nhấc chén trà bên cạnh lên nhấp vài ngụm, Triệu Hoằng Nhuận lại đưa mắt nhìn vào báo cáo trong tay.

Đúng như cậu đã nghĩ, bảng báo cáo này của sử bộ quả thực có sự làm giả.

"Bốn mươi sáu ngàn ba trăm lượng… Ha!"

Triệu Hoằng Nhuận khẽ lắc đầu.

Theo ghi chép của bảng báo cáo này thì sử bộ lần này đã đề nghị hộ bộ cấp cho đúng bốn mươi sáu ngàn ba trăm lượng bạc, dùng để sửa chữa duy tu gần ba ngàn Hiệu Phòng trong miếu Phu Tử, ngoài ra còn có các vật dụng trong Hiệu Phòng, đèn đóm cấp cho các sĩ tử và khoản tiền thưởng dành cho các quan viên và tạp dịch tham gia thi hội lần này.

Các dòng chữ ngay ngắn chi tiết này nhìn thì có vẻ chẳng có vấn đề gì, nhưng Triệu Hoằng Nhuận đã tận mắt nhìn thấy mấy Hiệu Phòng rách nát đơn sơ ấy, thế nên cậu tuyệt đối không tin được sử bộ đã đem hết hơn một nửa số bạc ấy để tu sửa Hiệu Phòng.

Một cái chăn mà mười lượng?

Đang đùa chắc?

Triệu Hoằng Nhuận không thể tưởng tượng được mấy cái chăn mỏng dính chẳng có bao nhiêu bông vải, lại còn đầy mùi ẩm mốc hệt như mấy ngày rồi không đem từ trong kho ra phơi ở Hiệu Phòng ấy mà lại đáng giá đến mười lượng.

Cần phải biết Triệu Hoằng Nhuận khi ở trong cung tìm nội thị giám bảo làm cho một cái chăn dày nhét đầy bông vải mới toanh thì cũng chỉ phải mất mười mấy lượng thôi.

"Cao Quát, Chủng Chiêu, hai người đi điều tra thử xem. Ta muốn biết xem mấy cái chăn bông này có nguồn gốc thế nào… Đến nhà kho của sử bộ tìm thử, cho tạp dịch ở đó một ít bạc rồi bảo chúng mở miệng, nếu đưa bạc rồi mà vẫn không chịu khai ra thì hai người tự nghĩ cách khác."

Vâng. Tông vệ Cao Quát và Chủng Chiêu chắp tay rồi bước đi.

Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận cất bảng báo cáo vào người rồi cùng sáu tông vệ còn lại bước ra ngoài, đi đến Hiệu Phòng.

Hơn ba ngàn Hiệu Phòng ấy nếu nhìn thằng từ trên cao xuống thì sẽ nằm sắp xếp tạo thành một chữ Hồi, tức là bên ngoài có một vòng, bên trong lại có một vòng, nằm đối diện nhau.

Thế nên, khi đi giữa hành lang hẹp ấy thì có thể nhìn được các Hiệu Phòng ở hai bên trái phải, thấy rõ các sĩ tử trong Hiệu Phòng đang cặm cụi làm bài.

Triệu Hoằng Nhuận tò mò bước đến một Hiệu Phòng rồi nghiêng người nhìn vào bài thi của một sĩ tử trong ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!