Chương 38: Cơ Hội

Lời hứa của Triệu Hoằng Nhuận khiến Tô cô nương cảm thấy cực kỳ xúc động.

Bởi vì nếu bỏ qua khoảng cách tuổi tác thì Triệu Hoằng Nhuận lại rất tinh thông cầm kỳ thi họa, tuy trẻ con nhưng lại tràn đầy khí chất, cho dù tính tình có lúc kỳ quặc nhưng vẫn là một lựa chọn làm chồng lí tưởng, ít ra Tô cô nương không hề phát hiện thấy tật xấu gì.

Đương nhiên, có lẽ một phần cũng là vì cậu là người đàn ông đầu tiên trong đời nàng.

Nhưng cho dù có nói thế nào thì Triệu Hoằng Nhuận vẫn là một người tuy còn trẻ nhưng rất biết chịu trách nhiệm, việc này khiến Tô cô nương cảm thấy vô cùng ấm áp.

Hiện giờ điều nàng lo nhất chính là suy nghĩ của người nhà Triệu Hoằng Nhuận đối với nàng, bởi xuất thân của nàng không được tốt, tuy là một thanh quan nhưng cũng khó tránh khỏi bị người ta xem thường.

Vả lại, Nhất Phương Thủy Tạ đã gỡ biển của nàng xuống, khiến Tô cô nương cảm thấy rất phiền muộn, sợ rằng giữa nàng và Triệu Hoằng Nhuận lại có một nhà quyền quý nào đó xen vào.

Nhưng điều làm nàng bất ngờ chính là, Nhất Phương Thủy Tạ rõ ràng đã gỡ biển của nàng xuống, nhưng người quyền quý mà nàng sợ là đã chấm nàng đó lại không hề xuất hiện, điều này lại khiến nàng cảm thấy thắc mắc.

Lẽ nào không phải là do có người đã chọn nàng sao?

Tô cô nương thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì trong lòng lại chợt thấy căng thẳng.

Bởi vì, nếu như không có người thứ ba chen chân vào, vậy thì chỉ còn một câu trả lời thôi, đó chính là người nhà của vị Khương công tử ấy đã lợi dụng quan hệ để ép Nhất Phương Thủy Tạ gỡ biển của nàng xuống.

Mà hàm ý của việc này thì không cần nói cũng biết.

Nói khó nghe một chút thì nàng hiện giờ đã là người phụ nữ của Khương công tử, thế nên người nhà của Khương công tử đương nhiên không muốn nàng qua lại với người đàn ông khác nữa.

Tô cô nương càng lúc càng nghiêng về suy nghĩ này.

Có câu gái ngoan không gả hai chồng, nếu không phải vì nguyên nhân khách quan nào đó thì trên đời này làm gì có cô gái nào không mong mình được gả về một nơi, cả đời hầu hạ cho người đàn ông đầu tiên của đời mình?

Ít ra Tô cô nương cũng cam tâm tình nguyện.

Nhưng vấn đề ở chỗ, người nhà của Khương công tử trong suốt thời gian này không hề lộ diện, việc này khiến nàng không khỏi suy đoán rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà đối phương lại tận dụng quan hệ để ép Nhất Phương Thủy Tạ gỡ biển của nàng xuống.

Có thể phụ mẫu của Khương công tử ấy chỉ xem nàng là một món đồ chơi của con trai mình mà thôi.

Mỗi khi nghĩ đến khả năng này, Tô cô nương lại không kiềm được mà thở dài đau khổ.

Nhưng khi nàng nhớ lại ánh mắt chân thành của Triệu Hoằng Nhuận khi hứa với nàng thì lại không khỏi cảm thấy ấm áp.

"Đến đâu thì đến vậy, dù gì cậu ấy cũng chỉ mới mười bốn tuổi…"

Chính thất thì Tô cô nương không dám mơ tưởng rồi, chỉ cần có danh phận của thiếp thất thôi cũng đủ khiến nàng mãn nguyện. Đương nhiên, tiền đề phải là được phụ mẫu của Khương công tử chấp nhận một nữ tử có xuất thân thanh lâu như nàng đã.

Nàng hoàn toàn không ngờ được rằng, phụ mẫu của Khương công tử lại chính là đương kim thiên tử Đại Ngụy và Thẩm Thục Phi, hai vị này hoàn toàn không hề nhúng tay vào việc của con trai mình, người đã tháo biển của nàng xuống lại là một người khác.

Đã hai ngày trôi qua, Triệu Hoằng Nhuận không quay lại Nhất Phương Thủy Tạ, chỉ dặn Mục Thanh đem một ít bạc đến tặng cho Tô cô nương, giúp người phụ nữ của cậu có tiền ứng phó với quản sự trong Nhất Phương Thủy Tạ.

Triệu Hoằng Nhuận không biết rằng có người đã âm thầm giúp cậu, khiến cho người phụ nữ của cậu là Tô cô nương giờ được Nhất Phương Thủy Tạ hầu hạ hệt như công chúa, bất kỳ ai cũng không dám mạo phạm.

"Tô cô nương, công tử nhà ta bảo ta báo tin cho cô. Công tử mấy ngày này trong nhà quản giáo nghiêm ngặt, không cho phép ra ngoài, thế nên trong thời gian ngắn sẽ không có cơ hội đi gặp Tô cô nương."

Khi gặp Tô cô nương, Mục Thanh liền chuyển lời của Triệu Hoằng Nhuận lại cho nàng.

Trên thực tế, Triệu Hoằng Nhuận đang bắt tay vào việc đối phó với sử bộ lang trung La Văn Trung, nhưng việc này không tiện báo cho Tô cô nương biết, để tránh nàng lo nghĩ lung tung nên mới viện cớ là trong nhà quản giáo nghiêm ngặt.

Nhưng Triệu Hoằng Nhuận không ngờ rằng, cái lí do này của cậu ngược lại lại khiến Tô cô nương liên tưởng đến một số việc không hay.

"Trong nhà quản giáo nghiêm ngặt… sao?"

Tô cô nương quả nhiên thấy lòng nặng trĩu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!