Bảy ngày sau, tại Ngưng Hương cung trong hậu cung.
Đầu tiên là Triệu Hoằng Nhuận, sau đó là mười tông vệ Mục Thanh, Thẩm Úc, Vệ Kiêu, Trữ Hanh, Cao Quát, Chủng Chiêu, Lữ Mục, Châu Quế, Hà Miêu, Chu Phác cũng như điện hạ của mình lần lượt quỳ trong điện, cúi đầu nghe những lời trách mắng vô tận của Thẩm Thục Phi.
Bọn họ hệt như mấy con đà điểu, không ai dám ngẩng đầu lên mà chỉ rụt cổ ngoan ngoãn nghe giáo huấn.
Bên cạnh đó, thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư vừa uống chén trà ngon lành vừa dùng cặp mắt hệt như đang xem kịch hay để nhìn đám người ấy, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Phẫn nộ nhìn mười tông vệ, Thẩm Thục Phi cau mày mắng:
"Giờ bổn cung phải làm sao với các ngươi đây? Các ngươi đều là tông vệ, là tâm phúc thân tín của Nhuận Nhi, đang lẽ phải cùng giúp đỡ nhau, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, các ngươi phải biết khuyên răn Nhuận Nhi… Thẩm Úc, ngươi khiến bổn cung thất vọng quá."
Thẩm Úc không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu.
Anh ta là người lớn tuổi nhất trong số các tông vệ, do trước nay luôn cẩn thận nên được Thẩm Thục Phi xem trọng, nhưng lần này anh ta và Lữ Mục lại bị người ta chuốc rượu rồi quẳng ngoài đường, cuối cùng lại phải nhờ người của tông vệ phái quân đi tìm về.
Có thể nói lần này đã mất hết thể diện, làm sao giống một tông vệ đảm nhận trọng trách bảo vệ hoàng tử chứ?
Vệ Kiêu! Thẩm Thục Phi gọi to.
Có. Tông vệ Vệ Kiêu rụt hết cả cổ.
"Còn ngươi nữa, ngươi nói bổn cung phải làm sao với các ngươi đây? Không phải các ngươi lúc nào cũng phải ở cạnh Nhuận Nhi sao? Bảy người lại chạy đến quán rượu trong thành uống rượu, ngay cả lúc điện hạ các ngươi xảy ra chuyện các ngươi cũng không biết!"
Bảy tông vệ Vệ Kiêu, Trữ Hanh, Cao Quát, Chủng Chiêu, Châu Quế, Hà Miêu và Chu Phác đều cúi đầu, không dám nói một câu nào.
Bởi vì tông vệ cũng có thể xem là người sát bên hoàng tử, là tâm phúc thủ túc, là huynh đệ khác họ, thế nên xét từ một góc độ khác mà nói thì mẫu phi Thẩm Thục Phi của Triệu Hoằng Nhuận cũng được họ xem như là phụ mẫu, phụ mẫu đã giáo huấn thì con cái sao có thể dám mở miệng?
"Còn ngươi nữa, Mục Thanh!"
… Mục Thanh sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
"Ngươi đúng là có bản lĩnh, điều động năm trăm cấm vệ quân xông vào Đại Lý Tự, lật tung cả Đại Lý Tự lên, ngươi có biết mấy ngày nay có bao nhiêu quan viên Đại Lý Tự đang điều tra việc này không?"
Mục Thanh cúi đầu không đáp.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận quỳ gối ở trên cùng không kiềm được mà nói:
"Mẹ, hài nhi lần này bị người ta hãm hại, không phải lỗi của họ."
"Người khiến ta giận nhất chính là ngươi!"
Thẩm Thục Phi đập bàn đánh bộp một cái rồi phẫn nộ nói:
"Đường đường là hoàng tử mà lại không biết giữ mình, chạy đến nơi yên hoa liễu hàng tìm hoa hỏi liễu… Bổn cung ngày thường dạy ngươi như thế sao?"
Hài nhi không phải…
Ngươi còn dám cãi?
… Triệu Hoằng Nhuận khó chịu ngậm miệng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, thiên tử Đại Ngụy trong lòng vô cùng sảng khoái, nhưng vẫn giả vờ nói:
"Hoằng Nhuận à, mẫu phi của con đang giáo huấn con, con không được cãi, có biết chưa?"
Triệu Hoằng Nhuận lúc này đang giận đùng đùng, nhưng thấy dáng vẻ tức giận của Thẩm Thục Phi thì cũng không dám cãi nhau vào lúc này, đành phải cố gắng giả vờ không nghe thấy.
Thấy thế, thiên tử Đại Ngụy lại càng thấy sảng khoái hơn nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!