Cứ như thế liên tục mấy ngày, Triệu Hoằng Nhuận mỗi lần xuất cung đều đến Nhất Phương Thủy Tạ tìm Tô cô nương, mục đích không gì khác ngoài việc nghĩ cách bắt nàng uống rượu.
Bởi vì vị Tô cô nương không giỏi uống rượu này không những có dáng vẻ khi uống rượu khiến Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy thích thú, mà gương mặt dịu dàng như mặt nước cùng đôi má ửng hồng như được thoa phấn của nàng khi say rượu càng khiến Triệu Hoằng Nhuận thầm khen ngợi là cảnh đẹp vô song.
Đối với việc này, Tô cô nương cũng cảm thấy bất lực, vì cho dù nàng có nghĩ ra cách gì đi nữa cũng không thể làm khó được vị tiểu công tử mười bốn tuổi này, sự thông minh của cậu khiến nàng phải kinh ngạc.
Điều đáng nhắc đến chính là, mấy ngày nay Triệu Hoằng Nhuận còn liên tục trộm các tác phẩm của lục hoàng huynh Triệu Hoằng Chiêu rồi đem đi bán ở các tiệm, bao nhiêu ngân lượng đổi được đều đưa cho Tô cô nương hết, cậu vốn hi vọng nàng sẽ dùng số bạc ấy để tự chuộc thân.
Nhưng không ngờ khi cậu nhắc đến chuyện này thì Tô cô nương liền đem hết số bạc mà mấy ngày trước Triệu Hoằng Nhuận đã tặng trả lại nguyên vẹn cho cậu.
"Hơn hai ngàn lượng không phải là con số nhỏ, Khương công tử lén đem đưa cho nô gia, chẳng may người nhà công tử biết được thì phải làm sao? Nô gia cũng có một ít tiền tự để dành, có lẽ có thể đủ trả cho quản sự, cho nên mong công tử nhận lại đi."
"Tại sao không đem tiền đi chuộc thân đi?"
Triệu Hoằng Nhuận thắc mắc hỏi.
Tô cô nương buồn bã nhìn cậu, sau đó lắc đầu nói:
"Công tử muốn giúp nô gia, tâm ý này nô gia xin nhận, nhưng mà… cho dù có chuộc thân rồi, nô gia ở kinh thành này không thân không thích, chỉ có một mình, rời Nhất Phương Thủy Tạ rồi biết đi đâu?"
Triệu Hoằng Nhuận im lặng không nói gì nữa, vì việc này thì cậu không thể giúp Tô cô nương được.
Cho nàng ta một nơi nương tựa ư?
Đâu dễ dàng như thế!
Tuy đã ra quyết định rằng sau này nhất định sẽ đấu tranh đến cùng, nhưng cậu cũng hiểu, là một hoàng tử, cậu không có quyền tự do lựa chọn cuộc hôn nhân của mình.
Tất cả các huynh trưởng đã thành hôn của cậu, cho dù có tình nguyện hay không thì cuối cùng cũng đều lấy một thiên kim của trọng thần trong triều, còn các công chúa đã xuất các thì cũng đều trở thành vật hi sinh cho các cuộc liên hôn, nếu không phải gả cho con cháu của các tướng quân nắm binh quyền thì cũng là gả sang nước khác.
Là con cái của nhà đế vương thì trước nay không thể được tự do trong hôn nhân.
"Thế thì cứ giữ lại phòng thân, thứ mà bổn công tử đã tặng thì tuyệt đối sẽ không lấy lại." Đã tìm được một đại gia tàng hình là lục hoàng huynh Triệu Hoằng Chiêu nên Triệu Hoằng Nhuận chẳng hề quan tâm gì đến số bạc này.
Tô cô nương trả mấy lần, nhưng thấy Triệu Hoằng Nhuận cứ kiên quyết không nhận nên cũng đành phải cất đi.
Nàng thầm nghĩ, tuy phương thức si mê có hơi kỳ lạ, nhưng vị Khương công tử này quả thực là rất si mê nàng, nói không chừng sau này mỗi ngày đều sẽ đến tìm nàng, thế thì số bạc ấy cứ giữ lại để chuẩn bị vài món ngon cho cậu dùng.
Vả lại, đối với vị Khương công tử này, Tô cô nương càng lúc càng cảm thấy hiếu kỳ.
Tuy cậu rất si mê nàng, nhưng mỗi ngày lúc hoàng hôn thì đều rời đi, không hề giống với những tên đàn ông có dụng tâm khác, chỉ mong ban đêm được ở lại đây.
Nhưng nếu cậu không si mê nàng thì làm gì có việc mỗi ngày đều đến đây tìm nàng, bảo nàng cùng uống rượu, rồi lại nói rất thích dáng vẻ khi say rượu của nàng?
"Không lẽ là con cháu phú gia của một gia đình nghiêm khắc lén trốn ra đây sao?"
Nhìn Triệu Hoằng Nhuận và ba người tông vệ Thẩm Úc ăn mặc hầu như chẳng khác gì bá tánh bình thường, lại nghĩ đến quy định trước hoàng hôn cậu đều phải mau chóng quay về, Tô cô nương thầm suy đoán ra việc này.
Nếu loại bỏ đi khoảng cách tuổi tác thì Tô cô nương rất hài lòng với vị Khương công tử này, bởi vì tài trí của đối phương vượt xa hẳn nàng, hơn nữa hoàn cảnh gia đình cũng không tệ, chắc chắn có đủ khả năng chuộc thân cho nàng.
Chỉ tiếc là, hai người cách biệt tuổi tác quá lớn, cậu mười bốn, nàng hai mươi, cách nhau đến tận sáu tuổi.
Khoảng cách tuổi tác này lớn tựa vực thẳm, khiến nàng không dám tơ tưởng gì nữa, chỉ đơn giản xem Triệu Hoằng Nhuận là một đệ đệ hiểu thấu lòng mình, tuy tiểu đệ đệ này luôn nghĩ cách trêu ghẹo nàng, dụ nàng uống rượu đến lúc say bí tỉ.
Cộp cộp cộp…
Bên ngoài chợt vang lên một loạt tiếng gõ cửa.
Ai thế? Tiểu a hoàn Lục Nhi hỏi to.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!