Chương 30: Tô Cô Nương (4)

Hôm sau, cung nữ Tiểu Đào thân cận của Thẩm Thục Phi sang gọi Triệu Hoằng Nhuận đến Ngưng Hương cung.

Do mấy hôm trước, Triệu Hoằng Nhuận vì muốn ép thiên tử Đại Ngụy cho phép mình xuất các mà cố tình đi đắc tội với mấy phi tần trong cung, thế nên hôm nay, Thẩm Thục Phi đành phải dẫn đứa con trai cả ngỗ ngược của mình đến tất cả tẩm cung của mấy phi tần ấy để tạ lỗi.

Cũng may Thẩm Thục Phi trước nay luôn sống cuộc đời không tranh giành với thế gian, không hề kết oán với bất kỳ hậu phi nào trong cung, hơn nữa đám hậu phi ấy cũng không phải kẻ ngốc, vừa nghe nói thiên tử Đại Ngụy bất đắc dĩ phải ban lệnh bài thông hành cung đình cho bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận thì lập tức hiểu ra mọi chuyện, nên không còn mang oán hận gì nữa.

Dù gì ngoài Trần Thục Viện ra thì bọn họ chẳng có người nào bị tổn thất thật sự cả, bây giờ Thẩm Thục Phi lại còn đích thân dẫn Triệu Hoằng Nhuận đến tạ lỗi nên cơn giận trong lòng họ cũng nguôi ngoai.

Sau khi hết giận rồi, mấy hậu phi này càng nhìn Triệu Hoằng Nhuận lại càng thấy quý mến, bởi vì Trần Thục Viện trước nay đã quen tác oai tác quái trên đầu bọn họ, giờ nhờ có Triệu Hoằng Nhuận mà Trần Thục Viện ngày càng bị thiên tử Đại Ngụy lạnh nhạt, chuyện này khiến bọn họ thấy sảng khoái trong lòng.

Về sự việc lần này, Lưu Thục Nghi tuy bị Triệu Hoằng Nhuận chọc cho nổi điên lên, nhưng sau khi Thẩm Thục Phi đích thân đến xin lỗi rồi thì nàng cũng không tiếc lời khen ngợi Triệu Hoằng Nhuận.

"Muội muội nói gì thế? Đứa bé Hoằng Nhuận này ta thấy rất ngoan mà."

Thật ra, Lưu Thục Nghi chính là mẫu phi của tam hoàng tử Tương Vương Triệu Hoằng Cảnh. Ngay cả Lưu Thục Nghi là mẹ ruột của một vị tam hoàng tử đã xuất các phong vương mà lại không thể áp chế được Trần Thục Viện, đủ biết Trần Thục Viện lúc trước có địa vị thế nào trong lòng thiên tử Đại Ngụy.

Hai bên trò chuyện cho đến tận gần trưa, Thẩm Thục Phi lúc này mới cùng Triệu Hoằng Nhuận quay về Ngưng Hương cung.

"Nhuận Nhi, xem ra tâm trạng con hôm nay không tệ nhỉ? Hay là con lại đang định giở trò gì rồi?"

Về đến Ngưng Hương cung, Thẩm Thục Phi không kiềm được mà hỏi ngay, vì nàng cảm thấy Triệu Hoằng Nhuận hôm nay có vẻ ngoan ngoãn đến mức khó tin, cho dù vừa rồi nàng bảo cậu đi gặp các hậu phi tạ lỗi, cậu cũng chẳng có chút cằn nhằn.

"Mẹ có hỏa nhãn kim tinh, con làm sao dám giở trò gì?" Triệu Hoằng Nhuận cười hì hì nói.

"Con thật sự… rất khó nói được." Thẩm Thục Phi vẫy Triệu Hoằng Nhuận đến ngồi cạnh mình rồi tò mò hỏi:

"Hôm qua xuất cung con đã đi đâu? Kể mẹ nghe xem."

"Chậc, cũng chẳng đi đâu cả."

Triệu Hoằng Nhuận làm sao dám nói thật, chỉ trả lời nửa thật nửa giả:

"Con đến đường Triều Dương ngắm một chút, dạo một chút… Nơi ấy rất náo nhiệt, thú vị hơn trong cung nhiều."

Thẩm Thục Phi nghe thế thì liền dặn dò:

"Ngoài cung dù gì cũng khác với trong cung, con làm việc gì cũng phải cẩn thận. Còn nữa, con là hoàng tử, không được gây ra những chuyện gì trái với bổn phận."

Con biết rồi.

Triệu Hoằng Nhuận ngán ngẩm trả lời, sau đó chắp tay từ biệt:

"Mẹ, con xin cáo lui trước."

"Hả? Không ở lại cung của mẹ dùng cơm sao?"

"Không ạ, con muốn qua bên lầu các của lục hoàng huynh một chuyến." Dứt lời, Triệu Hoằng Nhuận chạy vút đi như một cơn gió.

"Thằng bé này… Cho dù ngoài cung đúng là rất thú vị, nhưng cũng đâu cần phải gấp như thế?"

Thẩm Thục Phi ngao ngán lắc đầu.

Nàng đã hiểu lầm, cứ ngỡ Triệu Hoằng Nhuận vội như thế là vì muốn xuất cung, nhưng trên thực tế, Triệu Hoằng Nhuận chỉ muốn đến Nhã Phong các của lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu thôi.

Bởi vì chẳng mấy chốc nữa, vị lục hoàng huynh ấy của cậu sẽ từ Cung học trở về.

Cậu dẫn theo một đám tông vệ vội vàng chạy đến Nhã Phong các. Quả nhiên, Triệu Hoằng Chiêu vẫn chưa từ Cung học trở về, trong tẩm các chỉ có một đám thái giám đang lau dọn.

Bát điện hạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!