Chương 28: Tô Cô Nương (2)

"Tên tiểu tử hư đốn nhà ngươi không được nhìn tiểu thư nhà ta nữa!"

Thấy Triệu Hoằng Nhuận cứ nhìn chằm chằm Tô cô nương một cách không kiêng dè, Lục Nhi ban đầu đã hơi ghét giờ lập tức đứng lên giận dữ quát mắng.

"Tiểu thư ngươi cũng đã gặp rồi, khúc nhạc tiểu thư đàn ngươi cũng nghe rồi, giờ mau cút đi!"

Nàng ta vội vàng đẩy Triệu Hoằng Nhuận, muốn đuổi cậu ra ngoài.

Ban đầu, nàng ta hi vọng có thể giúp tiểu thư nhà mình tìm được một công tử phú gia có tiền có thế để làm chỗ dựa, nhưng giờ trong mắt nàng ta, Triệu Hoằng Nhuận tuổi còn quá nhỏ, ăn mặc lại chẳng giống công tử của nhà có tiền gì cả, nếu đã thế còn tiếp tục giữ lại làm gì?

"Này này này, cô làm gì thế?"

Triệu Hoằng Nhuận có hơi không vui, trong lòng nghĩ ta còn chưa nhìn đủ mà, đôi mắt này của ta đã mù suốt mười bốn năm, khó khăn lắm mới có được hôm nay, cho ta thu hồi lại vốn có được không?

"Còn làm gì nữa? Bảo ngươi đi đấy."

Ta không đi đấy. Triệu Hoằng Nhuận liếc Tiểu Lục Nhi rồi nói một cách không khách khí:

"Bổn công tử dù gì cũng đã chi ra năm mươi lượng, thế mà còn chưa được nhìn mấy cái đã bị đuổi đi rồi, Nhất Phương Thủy Tạ các người đúng là dễ kiếm tiền thật đấy."

"Chẳng qua chỉ là năm mươi lượng thôi mà, có lần có một công tử nhà giàu đã trả năm trăm lượng mà tiểu thư còn không thèm gặp, ngươi còn chưa thấy đủ sao? Mau đi đi, đi đi đi đi."

"Chỉ là năm mươi lượng? Tiểu a hoàn nhà cô khẩu khí cũng không nhỏ đấy."

"Tiểu a hoàn? Ngươi chỉ là đứa trẻ mới mười bốn tuổi mà dám gọi ta là tiểu a hoàn? Ta mười sáu rồi, có biết không hả?"

Ồ? Thế à? Triệu Hoằng Nhuận thản nhiên đứng trước mặt Lục Nhi, thể hiện rõ việc cậu cao hơn nàng ta một cái đầu.

Hết cách rồi, ai bảo trong cung dinh dưỡng tốt, khiến cho các hoàng tử đều trưởng thành sớm hơn các đứa trẻ bình thường khác.

"Ngươi ngươi ngươi, ngươi làm ta tức chết đi được!"

Lục Nhi tức giận muốn xé tay áo Triệu Hoằng Nhuận.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô cô nương cảm thấy hơi dở khóc dở cười, bèn vội vàng ngăn cản:

"Lục Nhi, không được vô lễ, mau lùi lại."

Nghe Tô cô nương lên tiếng, Lục Nhi mới chịu dừng tay, có hơi không vui hỏi:

"Tiểu thư, tiểu thư muốn giữ tên tiểu tử này lại bao lâu?"

Bao lâu… Tô cô nương thầm nghĩ đã mời khách vào rồi thì lí nào lại đuổi người ta đi?

Nàng bất giác quay sang nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

"Này này này, ta không đi đâu." Thấy Tô cô nương nhìn mình, Triệu Hoằng Nhuận vội nói:

"Dù gì cũng là năm mươi lượng, mới chỉ nhìn được một chút thôi, bạc này các người dễ kiếm quá đấy."

Tô cô nương nghe thế cảm thấy có hơi buồn cười, bèn dịu dàng nói:

"Thế không biết Khương công tử còn điều gì dặn dò?"

Triệu Hoằng Nhuận nghĩ một lúc rồi chỉ vào bình rượu trên bàn nói:

"Hay là cô uống với ta vài chén nhé?"

Sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!